Edit: Ry
Cuối cùng Giới Chu Diễn vẫn phải thỏa hiệp.
... Cũng không hẳn.
Chẳng qua hắn cho rằng ở phương diện chăm sóc Nguyên Dục Tuyết thì mình còn cần phải học hỏi thêm một thời gian nữa.
Nhân thủ nhà họ Nguyên điều động đi theo họ, duy trì khoảng cách hoàn hảo như ma ám.
Giới Chu Diễn lạnh mặt, siêu bực bội, nhưng hắn không đuổi nhóm người đó đi. Vì trải qua tràng phát biểu của quản gia Tề, hắn cảm thấy việc chăm sóc Nguyên Dục Tuyết còn có rất nhiều chỗ cần được cải tiến... Tóm lại là bắt bẻ.
Giới Chu Diễn không muốn để Nguyên Dục Tuyết phải chịu khổ, dù là bất cứ mặt nào.
Thế là hai bên đạt thế cân bằng vi diệu như vậy đấy.
--- Về phần Nguyên Dục Tuyết, cậu còn chưa kịp phát biểu ý kiến.
Có điều về khoản này thì cậu cũng chẳng có ý kiến gì, có người đi theo hay không với cậu đều vậy. Nhưng thấy Giới Chu Diễn khó chịu, Nguyên Dục Tuyết cũng để ý, còn thấy khá mới lạ và hơi buồn cười, đến mức cả đường cứ chốc chốc cậu lại nhìn hắn một cái.
Người khác không nhìn ra cảm xúc đằng sau khuôn mặt lạnh như băng đó.
Nguyên Dục Tuyết lại nhìn ra được.
Hai người nhanh chóng tới địa điểm ẩn núp đầu tiên.
Khu ẩn núp gần nhà họ Nguyên nhất chính là công viên trò chơi. Công viên này được xây từ lâu rồi, thiết bị cũng cũ, không phải chỗ gì nổi tiếng. Nhưng nó chứa đựng kí ức tuổi thơ của rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3619167/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.