Edit: Ry
Bóng dáng người phụ nữ nhanh chóng biến mất dưới ánh nắng sáng ngời.
Lúc trước khi lên xe, chị quay người lại, nhẹ nhàng vẫy tay.
"Cảm ơn mọi người".
Cách quá xa, còn có lớp cửa kính dày cộp của khách sạn, không ai nghe được Từ Oánh nói gì, nhưng vẫn có thể đoán được một chút từ khẩu hình.
Và...
"Hẹn gặp lại".
Mặc dù Bé Năm đã tiết lộ thông tin cho Từ Oánh biết, gặp lại họ không phải chuyện tốt với người bình thường. Nhưng dù vậy, Từ Oánh vẫn hi vọng... Sẽ có ngày họ gặp lại nhau dưới ánh mặt trời.
Hi vọng ngày ấy, họ cũng bình an khỏe mạnh.
Từ Oánh rời khỏi Khách Sạn Tránh Tai Ương, Tiểu Tây cũng đi mất.
Nó được tạo thành từ oán niệm của vô số người chết tức tưởi, có chấp niệm cực mạnh. Chừng nào lũ hội viên kia còn sống, nó sẽ không bao giờ có thể tiêu tan.
Nó sẽ vĩnh viễn quẩn quanh cạnh bọn họ, cho tới khi tên tội phạm cuối cùng lìa đời, dùng cái chết để chấm dứt tội ác của mình, hoàn toàn cắt đứt mọi thứ mới thôi.
Có lẽ ngày ấy cũng sẽ là ngày "sinh mệnh" của nó kết thúc.
...
Các người chơi nhìn khẩu hình của Từ Oánh, bỗng thấy... Là lạ.
Cư dân sống trong phó bản, với người chơi mà nói thì họ giống như công cụ, thậm chí còn không đáng được coi trọng bằng NPC. Dù gì NPC cũng thường là kiểu chữ đỏ muốn lấy mạng người chơi, cư dân thì mờ nhạt hơn nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3544001/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.