Chương trước
Chương sau
Cái khó của phó bản này không nằm ở việc đối đầu với lệ quỷ.

Edit: Ry

Người đàn bà với xương gò má nhọn hoắt, mặt mày tăm tối nhìn sang, thấy Nguyên Dục Tuyết đã thay đồng phục nhân viên tiếp đãi, đeo xong huy hiệu; thì mới móc từ trong áo khoác ra một quyển sổ ố vàng ghi các quy định cho nhân viên, bắt đầu dõng dạc đọc cho thiếu niên.

Quy định cũng không nhiều lắm, tổng kết lại là mấy cái.

Một. Nhân viên phải đảm bảo ngoại hình nghiêm chỉnh, trang phục sạch sẽ và vệ sinh cá nhân tử tế. Đồng phục không được dính máu, quản lý phát hiện sẽ trừ điểm và xử phạt, nếu quá nghiêm trọng sẽ đuổi việc.

Hai. Với những "yêu cầu hợp lí" của khách hàng, phải cẩn thận trong việc đồng ý hay từ chối. Nhân viên đồng ý nhưng không hoàn thành yêu cầu sẽ bị trừng phạt, khách sạn sẽ không chịu trách nhiệm. Người từ chối có thể sẽ bị khách trừng phạt và nhận đánh giá kém.

Ba. Lúc cần thiết, nhân viên tiếp đãi cũng phải làm công việc của phục vụ phòng, phải dọn dẹp và kiểm tra các phòng trong khách sạn.

Cuối cùng, quyển "Quy định quản lý nhân viên" khép lại, ánh mắt đáng sợ của bà ta chĩa thẳng vào Nguyên Dục Tuyết: "Tôi chính là quản lý của các cậu. Những quy định tôi vừa đọc... Hiểu hết chưa?"

Nguyên Dục Tuyết bị bà ta nhìn chòng chọc, thiếu niên khoác lên mình bộ đồng phục nghiêm chỉnh, phác họa dáng người thon gọn, trắng trẻo mềm mại đến mức thơ ngây, đang nhìn xuống sàn nhà.

Hàng mi đen khẽ chớp, mãi sau cậu mới giương mắt lên nhìn bà ta, rành rọt đáp: "Đã hiểu."

Bàn giao xong, Nguyên Dục Tuyết được bà ta dẫn tới chỗ lễ tân.

Quản lý qua loa giới thiệu vài câu, bảo cậu giao tiếp với đồng nghiệp, mau chóng làm quen với công việc. Sau đó quay đi, đôi giày cao gót lộp cộp biến mất ở góc cua chỗ hành lang.

Đồng nghiệp của Nguyên Dục Tuyết chính là người chơi đeo huy hiệu số "001", đến trước cậu một lúc.

001 trông chỉ chừng hai mươi mấy, nếu không vào trò chơi sinh tồn này, gặp ở ngoài thì tầm tuổi gã chắc vừa tốt nghiệp đại học.

Người này rất cao, phải tới 1 mét 9, mặt mày góc cạnh tuấn tú, có một ít đặc điểm của con lai Đức. Kể cả so với hàng ngũ người chơi toàn tuấn nam mỹ nữ thì vẫn là kiểu ngoại hình rất điển trai nổi bật.

Lúc này gã mím môi, hình như đang cố gắng trao đổi với lễ tân.

"Tôi chỉ xem thôi ---" 001 mềm giọng yêu cầu. Gã đã dây dưa với NPC này suốt từ nãy, sắp khô cả họng, khóe miệng cũng cứng đờ, có vẻ rất sốt ruột: "Tôi không làm gì đâu. Hay là chị mở ra cho tôi xem đi, tôi sẽ không chạm vào sổ đăng kí đâu, vậy có được không?"

"Xin lỗi." Chị gái lễ tân tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào, đầy máy móc nói: "Theo quy định thì chúng tôi không thể tự ý tiết lộ thông tin của khách thuê phòng."

Hai bên giằng co.

Gã nhất định phải lấy thêm thông tin, nhưng không dám ra tay cướp, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì. 001 chỉ có thể đứng trước quầy lễ tân, hai tay chống lên mặt quầy, cơ thể cao lớn gần như chiếm nửa không gian. Gã cau mày nhìn nhân viên lễ tân, bộ dạng nôn nóng.

Một giây sau, gã cảm giác có người đi tới bên cạnh.

Giống như là giữa mùa hè nóng bức bỗng có trận gió mát lạnh, không hề khó chịu chút nào, rất thoải mái thư thái. 001 khựng lại, sau đó phản ứng ngay, cảnh giác nhìn sang bên cạnh. Thấy bộ đồng phục giống hệt mình của đối phương thì đoán người này hẳn là nhân viên tiếp đón.

Tức là người chơi.

001 cau mày!

Cái khách sạn này từ nhân viên tới khách đều ít lạ thường, chí ít từ lúc tới đến bây giờ, 001 chỉ gặp quản lý, lễ tân và vị khách duy nhất tên Vương Kiện kia, mà mấy người đó rõ ràng là NPC.

Căn cứ vào nhắc nhở của phó bản thì có thể đoán được, con mụ quản lý đầy quỷ khí kia chắc chắn không phải NPC hệ thân thiện. Đồng phục dính máu, trong phó bản ma quái kiểu này là tình huống rất dễ xảy ra, bị quản lý trông thấy sẽ trừ điểm, mà cái "xử phạt" kia đảm bảo cũng liên quan tới mạng sống.

Càng miễn bàn tới quy định "mắc lỗi nghiêm trọng" sẽ bị đuổi việc... Bị đuổi việc thì không thể làm nhiệm vụ, có khác gì chết đâu?

Từ những chi tiết này, suy ra quản lý không phải đồng minh, mà là loại NPC bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành chữ đỏ.

Chưa kể quan hệ giữa người chơi và "khách" cũng rất vi diệu.

Quy định nói, người chơi phải hỗ trợ khách hàng hoàn thành "yêu cầu hợp lý", nhờ đó thu hoạch đánh giá cao. Chắc chắn cái này cũng móc nối với nhiệm vụ chính là lên chức.

Điểm xuất phát và lợi ích của hai bên giống nhau, có thể nói là đồng minh.

Người chơi chỉ cần trợ giúp khách hàng là được.

Nhưng nếu cẩn thận bóc tách ra sẽ thấy khách có khả năng kìm hãm người chơi cực mạnh.

Đồng ý với yêu cầu của khách thì sẽ đứng trước ẩn số không biết có hoàn thành được hay không, nguy cơ cực lớn.

Mà từ chối thì cũng bị uy hiếp.

Tiến hay lùi đều khó.

Thậm chí 001 còn phát hiện, có vẻ như những vị "khách" cùng phe với người chơi này mới chính là cội nguồn của nguy hiểm.

Một NPC khác đã xuất hiện trước mặt người chơi là cô gái lễ tân.

Nhưng với tình hình hiện giờ thì nghe chừng chị gái này không có tinh thần giúp người làm niềm vui, chắc chắn không cùng phe với người chơi.

Ở nơi bốn bề là địch như vậy, dù là người chơi tâm lý thép cũng cảm thấy áp lực.

Sau khi vào phó bản, 001 cứ tưởng cả phó bản sẽ chỉ có mình là người chơi. Cũng may hệ thống chưa ác tới như vậy, độ khó A+ nên ít nhiều vẫn sắp xếp đồng đội cho gã.

Trong tình huống đầy áp lực, phát hiện một người chơi thực thụ, cùng phe với mình, dù 001 chưa biết nhân cách Nguyên Dục Tuyết như thế nào cũng đã có thiện cảm với cậu.

Gã cẩn thận quan sát Nguyên Dục Tuyết, trông hơi gầy, không giống người chơi hệ vũ lực lắm. Khá xinh trai, khí chất lại hững hờ thiên lạnh. 001 nhìn một lượt, cảm giác sự nóng nảy trong lòng giảm bớt, bình tĩnh trở lại.

Đồng đội của gã hình như cũng chú ý tới sổ đăng kí.

"Xin chào." Nguyên Dục Tuyết nói: "Có thể đưa tôi sổ đăng kí không?"

001 khó chịu mở miệng định nói ông có lễ phép cũng vô ích, NPC lễ tân này có thể nói là mềm rắn đều không ăn, tôi ở đây nịnh rát cả cổ rồi cũng chưa có tác dụng gì.

Chị gái lễ tân tiếp tục cười ngọt định từ chối Nguyên Dục Tuyết, lại nghe được thiếu niên bình tĩnh bổ sung: "Tôi muốn làm thủ tục đăng kí thuê phòng, cần điền thông tin."

001: "??"

Tụi mình là người chơi mà thuê phòng chi?

Nhưng lễ tân không hề thắc mắc tại sao một nhân viên tiếp đón lại muốn thuê phòng trong khách sạn mình làm việc, nói đúng ra là không khách sạn nào có quy định cấm nhân viên thuê phòng, thậm chí nhiều nơi sẽ còn cho phúc lợi nội bộ.

Nên xét về mặt logic thì yêu cầu này rất hợp lý!

001 thấy nụ cười của chị gái kia có vẻ rạng rỡ hơn, khóe miệng mở rộng, sau đó rất thoải mái giơ sổ đăng kí lên, còn cẩn thận đưa thêm cây bút máy.

"Vâng, mời ngài điền vào đây."

001: "..."

001: "."

Đương nhiên là Nguyên Dục Tuyết sẽ không điền. Cậu nhanh chóng lật trang, liếc một lượt rồi bình tĩnh khép lại.

"Xin lỗi tôi không thuê nữa." Thiếu niên nói rất thản nhiên: "Không mang thẻ căn cước."

001: "."

Một lần nữa chấn động trước sự lươn lẹo của Nguyên Dục Tuyết.

Thế mà chị gái lễ tân cũng không ý kiến, nụ cười trên mặt chỉ nhạt đi một chút, có vẻ khá thất vọng lấy lại cuốn sổ, còn gật đầu bổ sung: "Vậy mong lần sau ngài sẽ tới thuê."

Thu thập xong thông tin, Nguyên Dục Tuyết rời khỏi quầy lễ tân, 001 vội vàng theo sau.

Thật ra tính cách của gã không phải kiểu hay hợp tác với người khác, nên còn phải nghĩ xem nên mở lời thế nào. Gã hắng giọng: "Này, tôi ---"

"Vương Kiện."

Khuất khỏi tầm mắt của lễ tân, Nguyên Dục Tuyết quay người bình tĩnh nhìn 001, vô cảm nói.

001: "Hả?"

Tên cậu ta là Vương Kiện à?

Tên cũng không tệ lắm, nhưng 001 cứ thấy nó không hợp với khí chất của thiếu niên.

May mà một giây sau Nguyên Dục Tuyết đã giải thích: "Tên của vị khách kia. 41 tuổi, nguyên nhân vào ở khách sạn là nhặt được tiền."

001 thế mới biết mình hiểu lầm, đồng thời sự chú ý cũng nhanh chóng dời đi.

Gã lầm bầm: "Có tí thông tin thế thôi mà cũng không cho người ta xem nữa."

Ngẫm nghĩ một hồi gã thấy khá là hợp lý, cái ông tên Vương Kiện kia lúc đăng kí viết có một lúc đã xong, hiển nhiên lượng thông tin để lại cũng không nhiều, mà chính vì viết ngắn quá nên 001 mới không kịp nhìn trộm. Nhưng đây là một trong những thông tin mà người chơi nhất định phải biết.

"Nhặt tiền á, lí do gì kì cục vậy, tự dưng có tiền từ trên trời rơi xuống nên muốn tiêu sang một phen à?" 001 sờ cằm suy tư.

Nguyên Dục Tuyết không đáp.

Đúng lúc này, bà quản lý không biết mới xông ra từ xó xỉnh nào của hành lang, sau lưng bà ta có thêm ba người chơi mặc đồng phục nhân viên.

"Đồng nghiệp của các cậu đã tới đông đủ." Giọng bà ta hơi khàn, ánh mắt sền sệt đảo quanh 001 và Nguyên Dục Tuyết, như thể muốn nhìn cho tới khi mặt họ nở hoa, ẩn chứa cảnh cáo. Xong xuôi mới chịu nghiêng người giới thiệu ba vị đằng sau.

"Hi vọng các cô cậu sẽ hòa thuận với nhau, mau chóng làm quen và tuân thủ quy định của khách sạn." Quản lý chầm chậm bổ sung: " --- Thỏa mãn yêu cầu của các vị khách, để khách có được trải nghiệm tuyệt vời như ở nhà."

Nói xong câu chỉ đạo nghe như uy hiếp, quản lý lại bỏ đi, ba người chơi mới vào phó bản cũng chính thức gặp mặt đám Nguyên Dục Tuyết.

Theo lời bà ta nói thì e là phó bản này chỉ có 5 người chơi.

Cả nhóm tập trung ở một góc kín trong sảnh tiếp khách, sau vài giây im lặng ngắn ngủi, 001 chủ động phá vỡ bầu không khí.

"Có vẻ như phó bản lần này không giống bình thường lắm, mỗi nhóm vào một thời điểm. Tôi là người chơi đầu tiên vào phó bản, số hiệu là 001, nên mọi người gọi tôi là mãnh 1 đi. Đùa đấy, gọi tôi là Số 1 được rồi."

Có người mở miệng, ba người kia cũng có phản ứng, tiếp tục không khí hợp tác hữu nghị.

"Chúng tôi là một đội, dùng đạo cụ tổ đội để vào đây." Người lớn tuổi nhất trong cả ba là một ông chú mặt mày chân chất, lên tiếng.

Rất thành thật, khiến số 1 ngạc nhiên.

Trong trò chơi sinh tồn, tiêu chuẩn tạo đội phải nói là cực kì khắc nghiệt, có thể dùng đạo cụ tổ đội để vào chung một phó bản thường là những đội hàng đầu. Mà đây còn là phó bản độ khó A+ nữa, không phải chỗ cho người chơi bình thường. Chỉ vài câu đã đủ thể hiện thực lực của nhóm ba người này không hề đơn giản, chắc chắn đều là những cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng.

Ông chú mở miệng, đồng thời giơ huy hiệu của mình lên, chú là số 004: "Mọi người cứ gọi tôi là Chú, Ông Chú cũng được, tôi cũng lớn tuổi, coi như chiếm chút lợi lộc vậy."

Ông Chú chủ động phá băng, thanh niên đeo kính trông rất nhã nhặn nhưng cực lạnh lùng đứng cạnh cũng nói: "Số 3."

Đúng hai chữ, coi như giới thiệu bản thân.

Huy hiệu của y có số 003, cái biệt danh đơn giản này chắc lấy từ đây.

Người cuối cùng trong bộ ba là một thiếu nữ dễ thương lạ thường, trang điểm nhẹ, nét đẹp mềm mại tựa liễu rủ trong gió.

Cô hết nhìn Nguyên Dục Tuyết rồi lại nhìn Số 1, sau đó lẳng lặng tới gần Số 3 hơn một chút, trông rất yếu đuối sợ người lạ. Đợi Số 3 nói xong, cô mới nhỏ nhẹ bảo: "Mọi người có thể gọi em là Bé Năm."

Thiếu nữ có số hiệu là 005.

Giọng cô gái trong veo vô cùng êm ái, nhưng không ai ở đây chú ý chuyện này.

Số 1 quay sang nhìn người duy nhất chưa giới thiệu ---

"Nguyên Dục Tuyết."

Trong lúc gã còn đang nghĩ ngợi, Nguyên Dục Tuyết đã mở miệng.

Âm sắc lạnh lẽo, có vẻ rất hợp với cái tên này.

Số 1 đờ ra một lúc mới sực tỉnh ---

Sao tụi này dùng biệt danh hết mà lại lòi ra cậu xài tên thật vậy??

Cái tên này rõ ràng là tên thật mà...

Với cả...

Không đợi Số 1 đưa ra nghi hoặc, Số 3 đeo kính đã mở miệng: "Tại sao huy hiệu của cậu lại là số 222?"

Ánh mắt những người khác cũng rơi trên huy hiệu Nguyên Dục Tuyết đang đeo.

Mọi người đều là dạng 00X, nếu con số trên huy hiệu đại diện cho trình tự vào phó bản, đáng lẽ huy hiệu của Nguyên Dục Tuyết phải là 002, tại sao lại biến thành 222?

Nguyên Dục Tuyết lại rất thẳng thắn.

"Lúc nhận đã vậy."

Số 3: "."

Chuyện này đúng là không trách Nguyên Dục Tuyết được.

Số 3 đẩy kính, không nói gì, có điều ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

Y là người tương đối cẩn thận, luôn ghi lại mọi chi tiết lạ thường. Trong mắt y, Nguyên Dục Tuyết đã bị dán cho cái nhãn kẻ tình nghi.

Mọi dị thường đều có thể là dấu hiệu ban đầu của nguy hiểm.

Số 3 hiểu rõ logic này.

Cùng chung một đội với nhau, hai người kia đương nhiên biết ý nghĩ của Số 3. Một cái rãnh vô hình bỗng chốc được vạch ra với vị cộng sự tạm thời này.

Nguyên Dục Tuyết có vẻ cũng nhận ra sự chú ý kì lạ của Số 3 với mình. Có điều cậu không quan tâm, trong tình huống này vẫn không cố ý thuận theo hay tỏ ra ngoan ngoãn vô tội.

Số 1 thấy Số 3 nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm như thể cậu là nhân vật khả nghi, tự dưng thấy... Khó chịu.

Có thể là vì ấn tượng Nguyên Dục Tuyết để lại cho gã quá tốt, mà bên kia là ba người một đội, tự dưng làm thiếu niên yếu thế hơn hẳn. Thế là gã tiến lên, lười biếng chặn trước mặt Nguyên Dục Tuyết, che đi tầm mắt của Số 3.

Số 1 nhướng mày, rất không khách khí nhìn Số 3, ánh mắt giao nhau khó tránh khỏi bắn ra tia lửa.

Số 3 lại rất bình tĩnh: "Các người là một đội?"

"Cũng không hẳn." Số 1 lạnh mắt nhìn y: "Nhưng trong phó bản này mọi người đều là đồng đội, không đúng à?"

Thấy bầu không khí không ổn lắm, Ông Chú vội đứng ra hòa giải, lặng lẽ lườm Số 3 một cái, chủ động nhường bước: "Chúng tôi vào sau hai người, có thể đã bỏ lỡ một vài tin tức. Nếu mọi người đều biết nhau rồi thì trao đổi thông tin đi, quan trọng nhất là hợp tác với nhau để vượt ải."

Ông Chú thật lòng muốn làm dịu bầu không khí, cũng không định chiếm lợi của người khác, nên nói xong cũng chủ động cung cấp thông tin ---

"Trước khi vào đây chúng tôi đã thảo luận qua, có một vài suy đoán." Ông Chú nói: "Phó bản này tên là Khách Sạn Tránh Tai Ương, cái tên đã chỉ hướng khá rõ. Tôi nghĩ những vị khách vào đây ở đều..."

Ông hơi nghiêm mặt: "Bị vận rủi quấn thân, hay nói đúng hơn là người bị ma quỷ ám sắp chết. Mà thay vì nói là khách sạn này giúp 'tránh tai ương', người phải giúp khách 'tránh tai' thực tế là chúng ta."

"Nên mới có lựa chọn đồng ý hay từ chối 'yêu cầu hợp lí' của khách. Khách bị quỷ ám, chúng ta cần bảo vệ tính mạng cho họ, đồng ý thì sẽ phải đối đầu với quỷ quái, độ nguy hiểm rất cao. Nhưng từ chối... Tôi hơi để ý cái 'đánh giá kém' kia. Thường thì đánh giá sẽ được thực hiện sau khi khách trả phòng, rời khỏi khách sạn đúng không? Nhưng mà theo logic của phó bản này thì lúc đó khách chết rồi, làm sao mà đánh giá kém được?"

Họ chỉ có thể tưởng tượng tới một tình huống.

Chính là oan hồn của khách không thể tan biến, hóa thành lệ quỷ trở về.

Tóm gọn là, giúp --- phải đối mặt với quỷ.

Không giúp --- phải đối mặt với khách biến thành quỷ, đồng thời ảnh hưởng tới nhiệm vụ chính.

Thoạt nhìn là hai đầu đều khó, nhưng người bình thường sẽ có khuynh hướng với lựa chọn đầu tiên. Vì từ góc độ lợi ích, nếu đều phải trả giá thì tại sao không liều một phen với cái có xác suất thành công cao hơn?

Số 3 cũng mở miệng, lạnh nhạt nói:

"Tôi cho rằng, cái khó của phó bản này không nằm ở chỗ đối mặt với lệ quỷ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.