Edit: Ry
Đau đớn thấu xương.
Chất lỏng đỏ tươi như hóa thành những lưỡi dao đâm xuyên qua cổ chân, cắt xẻo làn da yếu ớt của con người, rồi chui vào miệng vết thương, không ngừng quấy đảo, nghiền nát máu thịt, mới tạo thành cảm giác đau đớn tới như vậy.
Ngay cả người chơi có khả năng chịu đau cực tốt thì trong nháy mắt, dù là Tiểu Cao hay Âu Phục, đều tái mặt.
Còn hơi lảo đảo.
... Đau quá.
Nhưng phản ứng đầu tiên của họ không phải là né tránh lùi lại theo bản năng, mà là một ý nghĩ càng thêm rõ rệt.
Họ nhìn thiếu niên ở đằng trước.
Cậu còn đang cõng trên lưng một người khác, bước từng bước một.
Đại khái là vì sức nặng trên lưng, cậu bước rất chậm, trông rất nặng nề.
Nhưng mỗi bước đi đều vững vàng kì lạ. Đôi tay nâng đuôi cá, từ góc độ của họ có thể thấy làn da trắng nõn không tì vết hơi nổi gân xanh, mười ngón thoải mái xòe ra, ngay cả chi tiết nhỏ đó đều không tiết lộ cơn đau của cậu.
Nguyên Dục Tuyết cũng đau như thế ư?
Tại sao cậu ấy có thể... Bình tĩnh như vậy.
Như thể đã chịu vô số cơn đau giống vậy.
Chút tự tôn kì lạ quấy phá trong lòng khiến cả hai cắn chặt răng, khẽ gằn một tiếng ngắn ngủi, nhất quyết không chịu kết thúc hành vi vô nghĩa của mình, trở lại bờ, mà tiếp tục đi tới chỗ nước sâu.
Chất lỏng sền sệt như máu xung quanh điên cuồng bám lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3508347/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.