Edit: Ry
Không ổn.
Rất không ổn.
Đám người này quá bất thường, đống cá thơm lừng kia cũng bất thường. Họ lén lút theo dõi, bị phát hiện mà đám dân làng này còn thân thiện mời họ "cùng hưởng mỹ thực" lại càng bất thường ---
Rõ ràng những logic rất mạch lạc trong đầu, trực giác được bồi dưỡng qua vô số phó bản, kinh nghiệm nhiều năm cũng không ngừng hét lên với họ rằng nguy hiểm, mau chạy đi.
Nhưng chỉ cần một câu, họ đã mất bản năng chống cự, không hề muốn chạy trốn.
Trong vài giây lưỡng lự đó, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về một bên.
Muốn...
Ăn cá.
Lời mời của ông Lý là thứ họ không thể từ chối.
Những con cá nằm trong lưới kia, dưới ánh trăng ánh lên từng gợn sóng lấp lánh, giống như một núi châu báu dụ dỗ kẻ tham lam, để họ không thể chống cự.
Giống lũ trẻ bị tiếng sáo ma dụ dỗ, từng bước từng bước tiến lên trước, ra khỏi bụi cỏ đang che giấu mình.
Ba người xuất hiện trước mặt dân làng.
Nhóm thôn dân có vẻ nghi ngờ trước con số này.
Bọn họ hoài nghi nhìn về phía bụi cỏ rậm rạp, ông Lý cũng nói: "Các vị còn ai nữa không?"
Tất cả im lặng.
Tiểu Cao cắn chặt lưỡi, vị tanh của máu lan ra khiến chị tỉnh táo hơn đôi chút, dùng lí trí cuối cùng đáp lời, không để Nguyên Dục Tuyết bị liên lụy: "... Không."
Hai người kia đương nhiên không phản bác, coi như đồng ý với chị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3508315/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.