Edit: Ry 
Rõ ràng chỉ là lời an ủi rất đơn giản, so với những bài diễn thuyết dùng đầy từ ngữ cổ vũ khuyến khích mà đám tuyên truyền viên mỗi ngày đi rao trong tinh hạm, câu này thậm chí còn chẳng mấy thiết tha. 
Huống hồ vào lúc này chẳng ai lại nói lời khó nghe, trấn an như vậy đáng lẽ rất bình thường. 
Nhưng không hiểu sao nhóm học sinh đang bên bờ vực sụp đổ, lại dễ dàng được dỗ dành, khôi phục sự bình tĩnh. 
Dường như chỉ cần là lời Nguyên Dục Tuyết nói, thì chắc chắn sẽ thành sự thật vậy. Giống như cậu không phải đang trấn an cổ vũ, mà đang hứa hẹn với họ. 
Nếu Nguyên Dục Tuyết nói, các cậu sẽ không chết, vậy bọn họ nhất định sẽ sống. 
Cậu học sinh ngây ra nhìn Nguyên Dục Tuyết, lúc giương mắt lên, vành mắt còn dần hoe đỏ. 
Trong số những người được đưa tới bên cạnh Nguyên Dục Tuyết để "học tập", có những người thật sự còn rất trẻ, nên mới không che giấu được suy nghĩ, tình cảm của mình, cuối cùng để cảm xúc cá nhân thể hiện không đúng lúc. 
Ánh mắt y mở to, dường như đã quên chớp mắt, đờ đẫn. Đôi mắt khô khốc nhanh chóng hiện sương mờ, khi y nhắm mắt lại, chất lỏng óng ánh nhỏ xuống. 
"Em hiểu rồi ạ." Y có phần nghẹn ngào nói: "Thầy ơi, em hiểu rồi ạ ---" 
Dù là tư duy hay lời nói đều có phần hỗn loạn, y cắn răng, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự tin tưởng và ỷ lại. 
"Em tin tưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374278/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.