Edit: Ry
Nước hoa phun trên vạt áo, để lại trên mặt ghế hương tường vi thoang thoảng, khiến người ta nhớ thương, dường như gợi lại những đêm tuyệt diệu cùng với hương vị mê người của ánh trăng. Có gã đàn ông ngửi được, lại nhíu mày.
Người khác nhìn sang, chú ý tới vẻ kì lạ của hắn, cẩn thận hỏi thăm: "Xem ra ngài Trang rất nhạy cảm với mùi này... Ngài không thích nó à?"
Đương nhiên không phải hỏi "mùi", mà là thứ khác.
Người được gọi là ngài Trang, không ai khác chính là vị đội trưởng đội khảo sát được săn đón nhất hiện giờ, dẫn dắt đội ngũ thăm dò trở lại từ tinh cầu mới. Không biết có bao nhiêu người muốn móc nối với hắn, hòng lấy chút tư liệu liên quan tới tài nguyên trên tinh cầu mới.
Gã đàn ông không biết mình đã lộ vẻ ghét bỏ, có vẻ giật mình, lại mỉm cười, đưa ra lời giải thích không một sai lầm: "Gần đây bị viêm mũi nên hơi dị ứng một chút."
Người nọ coi lời này của hắn như sự từ chối hàm súc, hiểu chuyện làm vẻ "thông cảm". Mà những kẻ có toan tính khác cũng sốt ruột chạy tới, hỏi han sức khỏe của hắn, rất là ân cần.
Với giác quan nhạy bén của Trùng tộc, đương nhiên chúng không hiểu mục đích của con người khi điều chế ra các loại nước hoa.
Đối với chúng, đó chỉ là đồ ăn thơm ngon bị bao trùm bởi thứ hương kì lạ, khiến chúng mất khẩu vị.
Nhưng chút trở ngại nho nhỏ này chưa đủ gây ảnh hưởng tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374205/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.