170. Hàng Hành Khủng Bố (20): Nhưng thực tế thì thanh niên đối diện chỉ kì quái mỉm cười với hắn. 
Edit: Ry 
Nguyên nhân khiến gã cố chấp đòi vào hang động như vậy, tất nhiên không phải là vì gã dũng cảm hay vì hoàn thành nhiệm vụ mà sẵn sàng hi sinh. 
Chủ yếu là vì trước đó gã xem rất nhiều tư liệu điều tra về tinh cầu mới, chắc chắn nơi này có khí hậu ấm áp lại không có bất cứ uy hiếp gì, thậm chí khu vực mà họ được phân tới điều tra còn không có thú hoang cỡ lớn, hung dữ. Huống hồ có gặp phải thì gã còn đang cầm vũ khí có trình độ khoa học kĩ thuật vượt xa tinh cầu này, có thể dễ dàng giải quyết mọi nguy cơ. 
Lại thêm trang phục phòng hộ có thể ngăn chặn mọi tấn công, thậm chí đứng trong bão vũ trụ cũng sẽ không rách, gã càng không có gì để lo lắng. 
Có lẽ là cũng nghĩ tới chuyện này, người ở ngoài sau một hồi tức giận, dù biết họ không được làm trái quy tắc tách ra, cũng không vội đi vào theo gã. 
Dù sao bọn họ nhìn nhau đã thấy ghét, có khi đối phương cũng chỉ là mượn cớ, tranh thủ đi hít thở một chút. Ở tinh cầu an toàn này, không nhất thiết phải dính lấy nhau, còn khiến người khác khó chịu. 
Y nghĩ vậy, đúng lúc nhìn thấy gã kia hơi khom lưng, móc viên đá năng lượng lộ ra ngoài kia, bỏ vào trong rương chứa. 
Thế là y nhìn đi chỗ khác. 
Thật bất ngờ là trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374201/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.