🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Ry



Một tiếng an toàn cũng không dài. Chí ít là với Tiểu La, nó thật sự quá ngắn.



Đến mức mà khi thời gian an toàn kết thúc, khoảnh khắc trước khi chuyện đó xảy ra, em như có linh cảm túm lấy góc áo của Nguyên Dục Tuyết.



Phẩn vải mềm bị em nắm nhăn nhúm, tràn ra khỏi kẽ tay.



Lần này Nguyên Dục Tuyết không kéo áo ra khỏi tay Tiểu La, cậu hơi rủ mắt nhìn cô bé, bình tĩnh lại ôn hòa.



Cô gái nhỏ cũng như cảm nhận được, em hơi giương mắt lên, tròng đen không khống chế được nở to, chiếm lĩnh toàn bộ con ngươi, đen thẫm, vô cùng ma quái. Nhưng trong đôi mắt ấy lại rơm rớm ánh nước mơ hồ.



Tiểu La không thể khóc.



Nhưng cảm xúc lúc này sôi trào quá mãnh liệt, khiến cô bé tạm thời có được tình cảm của con người.



"Nguyên Dục Tuyết ---"



Giây phút em mở miệng, Nguyên Dục Tuyết nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.



[Nhiệm vụ kết thúc, 3 giây sau nhảy về không gian của hệ thống.]



"Chúng ta sẽ gặp lại." Cô nhóc quật cường nói như muốn chứng minh điều gì: "Sẽ còn gặp lạ..."



Đoạn cuối của câu nói này bị nuốt mất trong vùng tăm tối.



Nguyên Dục Tuyết chưa kịp nghe hết.



3 giây đếm ngược kết thúc, Nguyên Dục Tuyết lại trở về không gian tĩnh lặng ngập tràn bóng đêm kia.



Ngoài chút ánh sáng mờ ảo từ bảng hệ thống trước mặt, không có bất cứ nguồn sáng nào khác.



Tuy hoàn cảnh ngột ngạt khép kín, nhưng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374175/chuong-149.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.