Edit: Ry 
"..." 
Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra, nhiệt độ cơ thể ấm áp thuộc về con người truyền tới từ đầu gối. 
Cảm xúc vừa xa lạ vừa mãnh liệt lại nằm ngoài dự đoán này khiến cậu không quen, có phần né tránh. Những vết thương nhỏ lại vỡ ra vì động tác này, máu tươi chảy xuống, một loạt những tiếng hít hà tương đối khoa trương lập tức vang lên xung quanh, như thể những vết thương đáng sợ đó đang nằm trên người họ. 
"Đừng nhúc nhích." Bà khuyên nhủ, giọng nói càng thêm căng thẳng gượng gạo: "Có đau không?" 
Cuối cùng cũng có câu cậu trả lời được. 
Nguyên Dục Tuyết đáp: "... Không đau." 
Đúng là không đau thật. Để quen với mọi môi trường chiến đấu, khả năng cảm nhận cái đau của Nguyên Dục Tuyết vô cùng trì độn, gần như không có, đương nhiên loại vết thương như này cũng sẽ không có bất cứ phản hồi gì. 
Nhưng xét thấy danh dự của cậu có vẻ đã phá sản, không ai tin Nguyên Dục Tuyết, thậm chí có người còn lộ vẻ thương xót không đồng tình, hơi trách móc nhìn cậu. 
Nguyên Dục Tuyết: "..." 
Đầu kia của máy quay --- 
Phần lớn hình ảnh theo dõi đã bị hỏng, hầu hết mất tín hiệu, nhưng thông tin truyền đạt lại từ màn hình vẫn rất đầy đủ, khiến ánh mắt của tất cả mọi người luôn khóa chặt vào Nguyên Dục Tuyết. 
Bọn họ nhìn Nguyên Dục Tuyết lao vào từng cơn sóng quỷ nguy hiểm, tiến hành cứu viện những học sinh lâm nguy không thể hành động. 
Điều này cực kì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374091/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.