Edit: Ry
Đêm trăng gió mát luồn qua mái tóc đen mềm của Nguyên Dục Tuyết, giống như lời tạm biệt sau cùng.
Nguyên Dục Tuyết quay lại đã không còn thấy quỷ quái gì nữa. Nhìn hành lang sáng đèn sạch sẽ, biển lửa triền miên và ánh lửa cuồn cuộn đều đã biến mất. Tòa nhà vô cùng bình yên, rèm trong phòng học cũng lẳng lặng rủ xuống, từng bóng đèn chân không nối tiếp nhau cùng chiếu rọi thứ ánh sáng leo lắt. Cho dù trông vẫn có vẻ âm u, nhưng an toàn hơn cái nơi bị hỏa hoạn đốt tan tành trước đó nhiều.
Như thể ánh lửa đã cắm rễ trong kí ức kia đều là một giấc mơ.
Phương Tư Văn đi vòng quanh Nguyên Dục Tuyết, xác nhận không có vết thương ngoài da nào rõ rệt thì thở phào nhẹ nhõm, tiện thể hoài nghi nhìn ra đằng sau cậu: "Cái cô, Đặng Xu Xu đó..."
Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi mới đáp: "Cô ấy sẽ không xuất hiện nữa."
Xem ra Nguyên Dục Tuyết không bị lừa gạt, là chuyện tốt.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng mấy người kia vẫn nhẹ nhõm thở ra, có một bạn học là quỷ thì thật sự quá thử thách khả năng diễn xuất của bọn họ. Trong chốc lát, bầu không khí ngập tràn cảm giác thoải mái "cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, may là tất cả đều bình an vô sự".
Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu tính cách hay nói.
Ngay cả khi bị đưa lên toà án quân sự, đứng trước trọng tội phản bội con người, đến tận lúc sắp bị tiêu hủy, Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374059/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.