Edit: Ry 
Vẻ mặt của mọi người thoáng trở nên đờ đẫn. 
Bọn họ biết rất rõ, Đặng Xu Xu đã chết. 
Kỷ Chấn Hưng có phần khó hiểu nói: "Giả, là giả đúng không? Cô ta là quỷ mà, sao lại không chạy ra được..." 
Câu này, lại nhắc nhở mọi người xung quanh. 
Bọn họ đã do dự bởi tiếng cầu cứu khàn khàn đựng đầy sợ hãi, tâm tư phập phồng, lại vì một câu của Kỷ Chấn Hưng mà như bị giội cho một chậu nước đá, tỉnh táo trở lại. 
Quỷ giỏi nhất là mê hoặc con người, bọn họ đã ra tới cửa, Đặng Xu Xu chỉ có thể dùng cách như vậy lừa bọn họ trở về. 
Giống như yêu ma quỷ quái thích giả dạng làm người cầu cứu trong rừng trên núi, hay đêm khuya mô phỏng tiếng khóc của trẻ con, đều là lợi dụng sự thiện lương trong nhân tính để lừa con người vào bẫy. Nếu như không phải Hiểu Vân phát hiện Đặng Xu Xu đã chết, có khi bọn họ còn đang trên đường trở vào cứu cô ta? 
Hiểu được các mối liên kết trong đó, cả nhóm làm như không nghe được tiếng cầu cứu càng lúc càng yếu ớt, cứ thế lao ra khỏi tòa Phong Đô. Ngay khi tiếp xúc với bóng đêm bên ngoài, trăng sáng sao thưa, nhiệt độ nóng bỏng quanh người thoáng cái hạ xuống, ngọn lửa uy hiếp không còn tồn tại, như thể trong và ngoài tòa Phong Đô đã chia thành hai thế giới. 
Trách nhiệm nặng nề nào đó trong lòng bỗng tan biến, thật sự là tai thanh mắt sáng, thần thái nhẹ nhõm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3374057/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.