Thượng Quan Dạ cả kinhthất sắc, vội vàng đẩy Độc Cô Sương ra, tránh cho pháo kia đả thương làn da mịnmàng của nàng.
Độc Cô Sương bị đẩy ra không có chuyện gì, nhưng hắn thì thảm.
Pháo đặc biệt lớn kia oanh nổ tung trong nháy mắt hắn đẩy Độc Cô Sương ra.
“A...” Thống khổ thét chói tai, vang dội cả phủ Độc Cô.
Lúc này Độc Cô Sương phản ứng kịp, vội vàng chạy đến trước mặt Thượng Quan Dạ,cúi đầu mà xem xét, sắc mặt cũng thay đổi. “Dạ, chàng, chàng không sao chứ?”
Trời ạ, nơi đó sao có thể có nhiều máu như vậy, không phải là... Đứt chứ?
Thượng Quan Dạ nhịn đau khổ, gương mặt tuấn tú hết sức vặn vẹo, nhưng vì khôngmuốn cho Độc Cô Sương lo lắng, hắn cố gắng cắn răng bình tĩnh nói: “Không có,không có sao...”
Hai chân kẹp chặt, trời đánh, đau chết hắn a a a a a...
Độc Cô Tuyết bên ngoài cũng có chút bị hù sợ, trời ạ, làm cho kinh khủng nhưvậy, không phải xảy ra án mạng chứ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không được, 36 kế, chạy là thượng sách, vộivàng chạy trối chết.
Độc Cô Tuyết nháy mắt đã không thấy tăm hơi, nàng phải thừa dịp phụ thân chưabiết, trở về phòng thu dọn vội vàng chạy nạn.
“Dạ, sao chàng không có chuyện gì được, chàng chảy thật nhiều máu?” Độc CôSương không để ý người mình trần truồng, chuẩn bị mở cửa kêu người. “Ngườiđâu...”
Thượng Quan Dạ vội vã vươn một tay kéo nàng trở lại. Đáng chết, hắn làm sao cóthể để cho Sương nhi bị người ngoài nhìn như vậy, hơn nữa, hắn thật không sao.
“Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582942/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.