Độc Cô Sương có chútngượng ngùng gật đầu. “Ngủ được... Rất ngon.”
Thượng Quan Dạ thấy Độc Cô Sương rủ thấp đầu xuống, tựa như làm nũng tựa nhưthẹn thùng, trong lúc nhất thời hắn giật mình. “Sương nhi...” Môi mỏng khẽ mở,mất hồn lẩm bẩm một tiếng.
“Làm gì.” Độc Cô Sương có chút không tự nhiên đáp lời, ánh mắt lại không dámđối diện đôi mắt Thượng Quan Dạ, mà là nhìn chung quanh, ngắm đông ngắm tây.
Đây là cảm giác gì? Tại sao tim của nàng đập thật mau, giống như muốn nhảy ratừ tim, chẳng lẽ, đây là yêu sao?
Nàng, đã yêu Thượng Quan Dạ sao?
Thượng Quan Dạ lớn tuổi hơn Độc Cô Sương nhiều như vậy, đối với chuyện tình cảmgiữa nam và nữ, hắn cũng biết nhiều hơn, lúc này thấy phản ứng của Độc CôSương, cả người hắn cũng không khỏi mừng rỡ như điên.
Biểu tình thẹn thùng của Sương nhi, không phải là muốn nghênh nhưng còn cự vớihắn sao?
Hắn đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã được Sương nhi công nhận rồi sao? Sương nhi,nàng đã tiếp nhận hắn phải không, hắn có thể không chán nản tinh thần vào banđêm, có thể không cần cô đơn tịch mịch nữa, hắn có thể không cần che giấu tìnhyêu sâu sắc kia nữa, có thể phát tiết ra ngoài hết, không cần lo lắng hù dọaSương nhi của hắn chạy rồi sao?
Quá nhiều mừng như điên, làm cả người Thượng Quan Dạ đều có cảm giác rơi vàođường cùng mà sống lại, hắn chậm rãi cất bước qua, một tay kéo lấy Độc CôSương.
Hắn ôm lâu như vậy, ngón tay phiếm trắng kích động, chỗ khớp xương, lại hơi runrẩy.
“Sương nhi...”
Độc Cô Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582922/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.