“Đáng chết, các ngươi lạidám nôn?” trên mặt Tiểu Xuân Tử là thịnh nộ trước nay chưa từng có. Ông nhấtđịnh phải hung hăng giết hai tiểu tử đang cười nhạo ông. Nhất định phải cho bọnhọ biết cười nhạo Tiểu Xuân Tử ông là phải trả giá bằng máu.
Bạch Bàn Bàn và Kim công công vẫn nôn mửa, lúc này căn bản không có phương phápđể ý tới Tiểu Xuân Tử.
Tiểu Xuân Tử bị bỏ rơi như thế, càng tức giận.
Chỉ thấy ông vọt lên, hung hăng bổ một chưởng về phía Bạch Bàn Bàn và Kim côngcông đang nôn không ngừng.
Ngay khoảnh khắc Tiểu Xuân Tử ra tay, trên mặt của ông thoáng qua vẻ đau đớn,thân thể co quắp giữa không trung, gương mặt tức giận cũng đang từ từ biến hóa,đến cuối cùng biến thành một bộ dáng tươi cười rạng rỡ mới thôi.
Tiểu Xuân Tử điên điên khùng khùng kia, lại trở về rồi.
Lúc này Bạch Bàn Bàn và Kim công công cũng nôn xong rồi, ngẩng đầu nhìn chằmchằm Tiểu Xuân Tử ngây ngốc đang dừng ở không trung cười với bọn họ, hai ngườiđều sửng sốt.
Này, đây là tình huống gì?
Hai người nhìn nhau, Bạch Bàn Bàn lẩm bẩm nói: “Ai, Lão Biến Thái, ông nói TiểuXuân Tử kia có phải là trúng độc rồi nên mới thay đổi vậy hay không?”
Ánh mắt Kim công công chuyển động, gật đầu nói: “Rất có thể, độc dược kia rấtlà quỷ dị, nói không chừng Tiểu Xuân Tử này thật là trúng độc mới thay đổi nhưvậy.”
Ngay từ lúc nãy bọn họ bị Tiểu Xuân Tử cướp đi, trong lúc kinh hãi, Kim côngcông không khỏi lấy ra một bình thuốc màu hồng trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582910/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.