Cái gì ——
Thiên sát bọn trẻ nít này dám mắng ông già không biết thẹn? Tức chết ông mà,đơn giản là tức chết ông.
Tiểu Xuân Tử nhìn chằm chằm cái cửa đá dày cộm nặng nề kia, điên cuồng. Liêntiếp phát ra chưởng lực hùng hậu, làm như muốn đem cửa đá này đánh vỡ ra.
Liên tiếp mấy tiếng nổ, làm cho Độc Cô Sương càng thêm khó chịu. Lời mắng càngthêm uy mãnh lên.
“Mẹ nó, nói ông là già không biết thẹn chính là già không biết thẹn, đã già nhưvậy rồi, còn khoe sức mạnh gì, ông tưởng mình là đại lực sĩ à, còn muốn đập cửakhông ngừng, đồ già không biết thẹn, già không biết thẹn, già không biết thẹn.”Mắng chết ông cái lão không biết thẹn này, ông dám vây chúng ta ở đây, đánhkhông lại ông, chúng ta sẽ phải tươi sống tức chết ông.
Bên ngoài cửa đá, Tiểu Xuân Tử thiếu chút nữa hộc máu, ông ghét nhất người khácgọi ông là già không biết thẹn, kêu nhiều tiếng trẻ nít như vậy, đơn giản làkhinh người quá đáng.
“Đám nhóc chết tiệt, dám kêu gia gia già không biết thẹn, ngươi nhất định chếtchắc, xem vô thượng thần công của ta đây, hanh cáp.” Một phen tức giận mắngxong, Tiểu Xuân Tử nhảy lên, phách chưởng hướng về phía cửa đá phát ra mộtchưởng hết sức lực.
Một chưởng kia, thế như trường hồng, lăng lợi như sấm, hạ xuống trên cửa đá, cảmật thất cũng hơi bị chấn động.
“Oa mẹ nó, lão Tứ muội đừng chọc lão biến thái kia nữa, lại chọc nữa, chúng tasẽ bị chôn sống ở trong mật thất luôn.” Lão Đại ôm đầu né tránh hòn đá rơi trênnóc, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582908/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.