Độc Cô Hoa thống khổ lui về phía sau mấy bước. “Khôngthể nào, con tuyệt đối sẽ không cùng Độc Cô gia đoạn tuyệt quan hệ, một ngày làcha, cả đời là cha, Độc Cô Diễm vĩnh viễn là cha của Độc Cô Hoa con, sư phụ,người không xứng làm phụ thân của con, con sẽ không gọi người là cha.”
Hắc Diệu từng bước tiến tới gần, mặt tối tăm. “Hoa nhi, con bình tỉnh một chút,Độc Cô Diễm là cừu nhân sát hại Hắc gia chúng ta, con sao có thể nhận hắn làmcha, con sao có thể làm thất vọng liệt tổ liệt tông Hắc gia.”
Nghe lời của Hắc Diệu, Độc Cô Hoa bi thương nở nụ cười. “Sư phụ, nhận giặc làmcha cũng không phải là do người một tay sắp xếp đó sao, người ban đầu đem conđánh tráo không phải là muốn cho con nhận giặc làm cha sao, hôm nay con làmtheo, trong lòng người lại không thoải mái, nhìn con trai mình gọi người kháclà cha, có phải trong lòng rất đau hay không? Đáng đời người, đáng đời đaulòng, đây hết thảy đều là chính người một tay gây nên, người không có tư cáchtrách con, sai là do người, là người.”
Hai tay Hắc Diệu dùng một chút lực, ôm lấy Độc Cô Hoa thật chặt. “Hoa nhi, phụthân lần này tuyệt đối sẽ không lại thả con về phủ tướng quân, ta muốn Độc CôDiễm thống khổ, hắn nuôi hơn ba năm chính là con trai của Hắc Diệu ta, Hoa nhi,từ nay con không phải là Độc Cô Hoa, mà là Hắc Hoa.”
Gương mặt Độc Cô Hoa đau đớn, trên khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt không chút huyếtsắc. “Sư phụ, nếu như người cứ ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582886/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.