Mộng phi vẻ mặt kích độngnhào tới, hai tay nắm chặt tay Hướng Tiểu Vãn, bộ dáng dùng sức kia thật giốngnhư người chết đi trong biển rộng bắt được tấm gỗ cứu mạng, nắm đến thân thểnhỏ của Hướng Tiểu Vãn cũng hơi hơi run rẩy.
“Cái đó, Mộng phi nương nương, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, ngàn vạnđừng kích động.” Kích động nữa, tay của nàng có thể sẽ rớt ra luôn, nữ nhân cổđại này, sao cả chút định lực cũng không có vậy.
Quế ma ma cũng chạy tới, vịn Mộng phi lại. “Cô nương ở Tử cung, xem Mộng phinương nương chúng ta thành ý như thế, xin người nhất định phải giúp chúng ta.”
Ta nói vị lão ma ma này, tốc độ thay đổi sắc mặt của bà cũng quá nhanh đi, mớivừa rồi còn gọi nô tài, nô tài không ngừng, sao đảo mắt đã đổi thanh xưng hôtôn kính rồi.
“Lão... cố, vị tỷ tỷ này người hình như hiểu lầm rồi, nô tì còn có chuyện,không giúp được các vị.” Hướng Tiểu Vãn vừa thật nhanh kéo lại cánh tay bị Mộngphi siết chặt ra, vừa ngượng ngùng nói.
Mộng phi nghe xong mặt tái nhợt, sau đó lui về phía sau một bước, hai tròng mắtnhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn thật chặt.
Trời ạ, làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm nàng? Mộng phi này khôngphải là thấy mình không chịu giúp nàng ấy, muốn giết người diệt khẩu đó chứ?Mộng phi nương nương à, ngươi phải minh xét nha, không phải là ta không muốngiúp ngươi, thật sự là không thể ra sức.
Mộng phi nghiến răng nghiến lợi, cánh môi cũng sắp cắn ra máu rồi, ánh mắt nhìnchằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582874/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.