Năm tiểu quỷ không ngồitrong bữa tiệc, mà là ở phía sau bữa tiệc nhìn mọi người bận bịu quýnh cả lên.
Lão Đại Độc Cô Ly nhìn cả một màu đỏ bao trùm khắp phủ tướng quân, cậu cảm giácthật vui vẻ, quay lưng lại nói với 4 tiểu quỷ phía sau: “Các đệ nói xem, saukhi nhũ mẫu gả cho phụ thân, chúng ta phải gọi nhũ mẫu là gì đây, hay là đổigiọng gọi là mẹ?”
Lão Nhị ngồi ở trên bàn, tay đang cầm quyển sách, ngẩng đầu lên từ tốn nói mộtcâu: “Dù sao cũng chỉ là một cách gọi thôi, cần phân biệt sao, trong lòng bọnta đã sớm xem nhũ mẫu là mẹ kế rồi.”
Lão Tam từ trên ghế đứng lên, phản bác lời của lão Nhị: “Ách..., nhị ca, lờinày của huynh không đúng rồi, cái gì mà xem là mẹ kế chứ, tại hạ đối với nhũmẫu, so với mẹ ruột còn thân hơn.”
Lão Tứ đang lột đậu phộng, quăng vào trong miệng, nói: “nhũ mẫu ở trong lòngchúng ta, so với mẹ ruột còn thân hơn, ta đã sớm thông đồng làm bậy với người.”
Đối với cách dùng từ kinh hãi của nhũ mẫu, bốn người đã tập mãi thành thóiquen, cho nên đến giờ phút này, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Tiểu Ngũ không nói gì, trên gương mặt yêu nghiệt nho nhỏ, dường như đang suynghĩ gì bí mật lắm.
Bốn người nhìn vẻ mặt của Độc Cô Hoa, giật mình.
Lão Đại: “Tiểu Ngũ, có phải là đệ thấy không thoải mái ở đâu không, nói cho đạica biết, đại ca giúp đệ tìm đại phu.”
Lão Nhị: “Tiểu Ngũ, chẳng lẽ đệ để ý cô nương nhà nào? Yêu quá sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582844/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.