Trong lúc hai người đangnói chuyện, ánh mắt Bạch Linh Nhi lóe lên, làm như đang suy tư điều gì, nhưngtrên mặt vẫn không biểu lộ ra
Hướng Tiểu Vãn ngẩng lên nhìn nàng ấy, cười rực rỡ một tiếng.”Linh Nhi, tới đâyngồi”
Thái độ Bạch Linh Nhi bất khả kháng. “Linh Nhi không dám.”
“Không có gì là dám hay không cả, tới đây, chúng ta nói chuyện phiếm”. Nàng cốý đuổi khối băng kia đi, chính là muốn cùng Bạch Linh Nhi tâm sự.
Bạch Linh Nhi nghe được hai chữ nói chuyện phiếm, lông mày nhíu lại. Nhẹ bước,đi tới, ngồi ở bên cạnh Hướng Tiểu Vãn.
“Linh Nhi ít nói, chỉ sợ sẽ quấy rầy sự hăng hái của phu nhân.”
“Không sao, không sao.” Hướng Tiểu Vãn cười đến đôi mắt cong cong, nhỏ dần,nàng đưa tay vỗ bả vai Bạch Linh Nhi.
Chính là cái vỗ này, chân mày Bạch Linh Nhi nhíu lại, đóng chặt môi phát ra mộttiếng hô đau đớn.
“A ——” Hướng Tiểu Vãn khẽ nghi ngờ, lực đạo của nàng rất nhẹ, phải không đaumới đúng. “Linh Nhi, ta không có đả thương ngươi chứ?”
Bạch Linh Nhi nghe vậy, lập tức thu lại vẻ mặt, cười nhạt. “Phu nhân ôn nhu nhưthế, Linh Nhi đau như thế nào đây.”
Nhưng đáy lòng, nàng lại đem Hướng Tiểu Vãn nguyền rủa không dưới trăm lần,tiện nhân đáng chết, rõ ràng là biết được bả vai của nàng bị thương, cố ý mượncơ hội này thử dò xét nàng, nếu không cũng sẽ không nghĩ hết biện pháp đuổi HuyềnMộc đi.
Hừ, biết nàng bị thương thế nào, biết nàng là Tiểu Long Nữ của Vô Sinh cốc, lạilà người vô tâm nhất thế gian, điểm này trong mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582826/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.