Gầm nhẹ một tiếng, Độc CôDiễm nhào tới.
“Uy, chàng làm gì vậy... Chàng đừng đưa vào, biến thái, khốn khiếp, lưu manh,dâm tặc, sao tay của chàng lại sờ chỗ kia...”
Độc Cô Diễm vốn là có thể khắc chế được, nhưng Nghe tiếng thét chói tai củaHướng Tiểu Vãn, phần thú trong cơ thể hắn hoàn toàn bộc phát.
Nếu không tấn công, hắn chỉ có nước thổ huyết mà chết.
Cho nên, Độc Cô Diễm không chần chờ gì nữa, vươn tay, ngày càng khơi dậy, mangtheo hơi thở nam nhân nóng tràn đầy dục hỏa, hắn mơn trớn cái cổ trắng ngần củaHướng Tiểu Vãn, ở xương quai xanh của nàng, đột nhiên di chuyển xuống phíadưới, từ từ xuống hai ngực...
Cách một lớp áo, bàn tay kia đi đến, xoa nắn không biết mệt, vân vê, nhào nặn,dưới ma sát chưởng, hai nụ hoa bé nhỏ dần dần vươn cao...
Hướng Tiểu Vãn thở gấp, đại não lại tiếp tục bất tỉnh.
Độc Cô Diễm thầm cười một tiếng: “Vãn nhi, nàng không thích ta làm như vậy sao?Cái này... thế nào...” Hai ngón tay kẹp một nụ hoa kéo lên
“A... ư... Độc Cô Diễm, chàng là tên khốn kiếp...” Từng dòng điện chạy dọc sốnglưng, nàng, nàng nên kiên trì không được như vậy.
“Vãn nhi, nàng thích đúng không?” Đầu chậm rãi đi xuống, đẩy áo lên, dùng sứchút nụ hoa nhỏ kia.
“Ư...” Nàng không nhịn được bật ra âm thanh, một màu hồng nhuộm hết cái cổtrắng ngần của nàng, giống một đóa hồng mới nở, sướng mê người.
Trời ạ, loại âm thanh này là từ nàng mà ra.
Thật là YD, tại sao nàng lại có thể như vậy YD. Không được, tuyệt đối không thểphát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582808/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.