Hướng Tiểu Vãn cười nhẹnhàng, giống như căn bản không nhìn thấy Độc Cô Ly tức giận.
Bưng hộp đựng thức ăn đi thẳng một mạch đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng để hộp thứcăn xuống, nhìn về phía Độc Cô Ly đang phát hỏa cất giọng nói: “A Ly chúng ta ăncơm.”
Lần đầu tiên Độc Cô Ly bị coi thường như thế, càng gào lớn:”Nữ nhân chết tiệt,ngươi là điếc hay mù, bổn đại gia lặp lại lần nữa, bổn đại gia tuyệt thực khôngăn, còn nữa, không được gọi ta là A Ly.”
Nữ nhân chết tiệt, dám giả vờ thân thiết với nó, nó sẽ không chừa cho nàng mặtmũi.
Hướng Tiễu Vãn cũng không nói tiếp, nàng đưa tay mở hộp thức ăn, động tác chậmchạp mang thức ăn từ bên trong ra, bày biện ở trên bàn.
Trong nháy mắt, mùi thức ăn thơm ngát tỏa ra bốn phía, không giống với các mónăn nổi tiếng trước kia, lúc này trên bàn chỉ có một chén cháo trắng, một ítthức ăn, một phần canh đầu cá.
Những món ăn này rất bình thường nhưng lại có mùi thơm khác biệt, làm cho tấtcả mọi người đứng trong sân đều muốn ăn.
Vốn đang quay cuồng trên mặt dất, tất cả mọi người đều ngừng lại, ánh mắt đồngloạt quét về thức ăn phía trên bàn, nuốt nuốt nước bọt.
Thật ra thì bọn họ cũng đã một ngày một đêm không ăn rồi. Trong đêm qua tứ tiểuthư đã đến một lần, nói nếu bọn họ không thể khuyên đại thiếu gia ăn cơm vậythì bọn họ cũng khỏi cần ăn. Đây chính là lý do vì sao bọn họ liều mạng khuyênĐộc Cô Ly ăn cơm, bọn họ cũng đói nha.
Khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582763/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.