Độc Cô Diễm nhíu lôngmày, cúi đầu hướng về phía Độc Cô Hoa nói: “Đây không phải là máu.”
Ánh mắt Độc Cô Diễm nhẹ nhàng quét qua một ít chất lỏng màu đỏ, làm như có điềusuy nghĩ.
“Không phải là máu? Vậy là cái gì?” Cậu thật ra đã sớm biết đây không phải làmáu, chẳng qua chất lỏng này quá đáng quỷ dị, cậu mới không nhịn được hỏi ra.
“Hoa nhi, không nên hỏi quá nhiều, đêm đã khuya, mau trở lại phòng.” Thanh âmĐộc Cô Diễm đột nhiên lớn lên.
Miệng Độc Cô Hoa mếu máo, “Phụ thân, Hoa nhi muốn bế.” Thanh âm trẻ con kia,nhàn nhạt uất ức, làm cho người nghe cực kỳ không đành lòng
Vậy mà Độc Cô Diễm chỉ nhíu lông mày, hắn liếc Độc Cô Hoa một cái, trầm giọngnói: “Nam tử Độc Cô gia há có thể tùy tiện rơi lệ, nhớ, lần sau không được chophụ thân thấy bộ dạng này.”
Hắn cũng không có đưa tay ôm Độc Cô Hoa, thu hồi ánh mắt hướng phía trước cấtbước.
Vậy mà đi mấy bước, không thấy Độc Cô Hoa theo tới, hắn quay đầu lại, kêu mộttiếng. “Còn suy nghĩ cái gì, mau lên.”
Độc Cô Hoa sững sờ ở tại chỗ chốc lát, lúc này mới rũ mắt xuống đi theo.
Độc Cô Diễm không nhìn Độc Cô Hoa nữa, sải bước rời đi.
Không có ai chú ý tới, thân thể nho nhỏ trong đêm tối run lên, tay nhỏ bé ởdưới ống tay áo, nắm lại thật chặt
Cậu biết, mẫu thân qua đời, phụ thân vẫn không cách nào quên, bất kể ngoài mặtcậu giả bộ khả ái, giả bộ đáng thương như thế nào, phụ thân cơ hồ đều khôngnhìn tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582754/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.