Trời ạ,
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tiểu Vãn tái nhợt, hai tay ôm cây cột bên cạnh,một bộ dạng chết cũng không buông ra.
“Buông ra.” Độc Cô Diễm lạnh lùng lên tiếng, hai mắt lạnh như băng nhìn chằmchằm Hướng Tiểu Vãn.
“Cái đó, tướng quân, nhìn trời hình như có chút âm u, có thể là sắp mưa, y phụcphơi trong sân của ta còn chưa có thu, ta trở về thu y phục được không?” Đùa gìthế, bảo nàng buông liền buông ra, vậy nàng chẳng phải sẽ rơi vào kết quả bị ănsạch sao.
“Bản tướng lặp lại lần nữa, buông ra.” Hai chữ cuối cùng, Độc Cô Diễm cơ hồ làtừ trong kẽ răng nặn đi ra.
Hướng Tiểu Vãn run lên một cái, sau đó mắt nhắm lại, quát: “Mẹ nó, muốn lãonương buông ra cho ngài cường bạo sao, đùa gì thế, ngươi nghĩ lão nương ngu à,không thả, chết cũng không thả...”
Lúc này Hướng Tiểu Vãn liều chết rống, căn bản đều không hiểu được mình rốnglên cái gì.
Nhưng, Độc Cô Diễm lại nghe được một cách rất rõ ràng.
Lão nương? Cường bạo?
Bàn tay to nắm Hướng Tiểu Vãn, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, lực đạo trầm xuống,trực tiếp kéo Hướng Tiểu Vãn qua, cả gương mặt tuấn tú băng hàn khí diễm (tức làvừa có vẻ lạnh lùng vừa phẫn nộ) trước nay chưa có.
“A... A... Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hướng Tiểu Vãn mở hai mắt ra, haitay che ngực thật chặt.
Nhìn bộ dáng nam nhân trước mắt đáng sợ đang nhìn nàng, nàng cũng biết, nàngcũng biết nhất định là như vậy, thú tính trong cơ thể nam nhân này đã bị kíchphát ra...
Độc Cô Diễm nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582750/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.