Ban đầu Bạch Mậu không dám nói với cha mẹ chuyện của muội muội.
Hắn lo lắng nếu Bạch Phượng Hoàng không đồng ý cho muội muội gặp cha mẹ, mà hắn lại truyền tin trở về, cha mẹ ngàn dặm xa xôi tới Nam Hoa vẫn không gặp được muội muội, ngược lại chịu mệt nhọc khổ sở rồi bản thân lâm bệnh.
Tên Bạch Phượng Hoàng này tu vi cao thâm như thế, chỉ sợ không có người nào có thể đối phó được. Cho dù cha hắn thân là tể tướng đương triều, quyền lớn thế đại, rốt cuộc cũng chỉ là một phàm nhân. Nhìn ra thằng nhãi này cũng là một kẻ vô pháp vô thiên, hắn mới chưa dám tùy tiện hành động. Đến khi xác định có thể dẫn Linh Linh về nhà rồi, ở trên đường hắn liền bí mật truyền thư, nói với cha mẹ mọi chuyện, cũng nói bản thân đã dẫn theo muội muội cưỡi khoái mã rời đi, đại để một hai ngày sau khi thư nhà đến nơi bọn họ cũng sẽ trở về.
Tướng phủ kinh thành nhất thời bùng nổ, đây chính là đứa con gái nhỏ bảy năm trời không một tin tức! Bạch phu nhân vừa đọc thư liền nước mắt liên liên, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lau lệ lập tức gọi hạ nhân nhanh chóng tiến cung gọi lão gia trở về.
Mấy ngày hôm dó, Bạch đại nhân thượng triều cũng không đi, mỗi ngày ở trong phủ đều đi đi lại lại đứng ngồi không yên, may có Bạch phu nhân cứng rắn giữ lại hắn mới không trực tiếp cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành đi đón nữ nhi.
Tể tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-la-bach-cot-tinh/2023937/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.