Bạch Phượng Hoàng nở nụ cười, đôi mắt hắn bỗng nhiên lạnh lùng sắc bén như băng, tinh quang lóe lên: “Ngươi đã biết nàng chính là Bạch Linh năm đó, ấy vậy mà, ngươi còn có mặt mũi hỏi bản tôn rằng ngươi muốn nàng?”
Hi Chân đột nhiên trầm mặc. Dù sao... Năm đó hại Bạch Linh đến nông nỗi đó, đúng là do đại nhân làm.
Mới đầu nàng cũng không biết, nếu không phải Bạch Phượng Hoàng bất ngờ xuất hiện chỉ sợ nàng cũng không hiểu rõ được mối quan hệ sâu xa này.
Nguyên bản Linh Linh thân mang tiên khí, Hi Chân cũng đã từng hoài nghi, nhưng rốt cuộc nàng cũng không muốn tin rằng thiên ý lại trêu ngươi như thế, thế nhưng làm cho bọn họ gặp lại nhau, nên vẫn không muốn đi dò xét việc này. Thẳng đến lúc Bạch Phượng Hoàng xuất hiện, nàng mới biết được. Có một số việc, cho dù ngươi một lòng muốn chạy trốn tránh thoát, chỉ tiếc là thiên ý trêu người, vạn vạn lần không phải chính mình có thể quyết định.
Lúc trước Bạch Phượng Hoàng đối với nàng có đại ân, đương nhiên, đồ ngu ngốc này chính bản thân hắn lại không biết.
Nàng vốn là thần thú từ thời thượng cổ phụng mệnh Nam Hải thần đế trả lại tòa Ngũ thần sơn trở về với biển—— bồng lai tiên đảo của nhân ngư.
'Khứ Hồi' là thâm cốc bên trong lòng biển sâu, ở dưới đáy biển đông đến cả tỷ dặm, là không động thần bí nhất thế gian.
Trả lại cốc kia vào bên trong đại dương xanh thẳm mênh mông vô tận, cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-la-bach-cot-tinh/2023912/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.