Linh Linh sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay nó, vẻ mặt nghiêm túc: "Cốt Đầu thúc thúc, khai (mở) mả sẽ bị đuổi đánh đó!"
Lúc trước Cốt Đầu cũng từng một lần muốn khai mả ăn xác, kết quả còn chưa kịp làm gì đã bị lão nhân trông coi bãi tha ma phát hiện, bọn họ bị một đám thôn dân giơ cây đuốc đuổi theo quá nửa đêm, Linh Linh bởi vậy cũng không biết nó lấy xác người chết là muốn làm cái gì, nếu nàng biết Cốt Đầu lấy xác người là muốn ăn thi thể, chỉ sợ có thể bị dọa ngất xỉu đi.
Cốt Đầu nghe không hiểu nàng nói cái gì, nhưng ý tứ của nàng nó tương đối hiểu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại tiếp tục nhắm mắt tu hành.
Cốt Đầu không có cảm giác rét lạnh, khi tuyết mịn từ trên trời phiêu phiêu rơi xuống nó có phát hiện, nhưng nó đang mải mê tu luyện nên cũng chẳng thèm để ý. Nhưng không có nghĩa là Bạch Tiểu Linh cũng thế, nàng ồn ào đòi đi về. Cốt Đầu lưu luyến nhìn về cái mả của người phụ nữ có thai, ngóng rồi lại ngóng, rốt cuộc ôm lấy Linh Linh trở về sơn động bọn họ đang cư ngụ.
Cốt Đầu có tâm mang Linh Linh rời xa cha mẹ nàng, đó là tìm cách đi xa nhất có thể, bọn họ vài năm này một đường hướng nam, đến mùa đông này, đã muốn cách xa phố huyện thành thị đông đúc đó đến mấy vạn dặm.
Bọn họ hiện tại ở trong sơn động này cũng là do Cốt Đầu cướp được của một con hổ tinh, sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-la-bach-cot-tinh/115645/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.