Trần Thiên Dương sau khi thở dốc một hồi thì ngồi dậy lau qua loa khuôn mặt anh tuấn đẫm máu, ánh mắt phiêu hốt nhìn cô gái đang không có hình tượng gì nằm úp sấp dưới đất.
“Bốp!” Hắn rất là tàn nhẫn vỗ xuống tấm lưng xinh đẹp nhễ mồ hôi. “Cô có skill thu thập không, nếu không thì tôi sẽ đến.” Và một kẻ không có skill thu thập đi thu thập loot từ trên người boss, tất cả đều sẽ chỉ ra phế phẩm...
“Không! Để tôi!” Tiểu Sắc đằng đằng sát khí nhỏm dậy. Để một con gà mờ đi thu thập loot từ trên người boss dã ngoại? Lãng phí! Phá của!
Nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây, ánh mắt Trần Thiên Dương trải ra thật dài thật dài. Boss đã bị đánh bại, chỉ sợ sẽ hấp dẫn đến một lũ người không có thiện ý, hắn cần phải đề phòng cẩn thận. Hiện tại cả hai người đã lương cùng đạn kiệt, vô cùng mệt mỏi, không thể tiếp tục đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt nào nữa!
Khi cần thiết, hắn sẽ đem cô nàng này rút lui, mặc kệ chiến lợi phẩm! Mạng người mới là đáng quý nhất, còn tài vật, người vong thì tài vật không phải cuối cùng cũng thuộc về tay kẻ thủ ác hay sao?
Thế nhưng may mắn là tình huống xấu nhất trong tưởng tượng của Trần Thiên Dương không xuất hiện như suy nghĩ của hắn, 5 phút sau, trên nền đất vắng vẻ, đống máu cùng vụn thịt nát của Ngân Lang chi Thủ lĩnh lẳng lặng biến mất, hóa thành những đốm sáng nhỏ.
Tiểu Sắc mơ màng nhìn, thế giới này thật là kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-dao-hoa-ky/185974/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.