Tế đàn cổ xưa đứng lặng lẽ trên hư không, trên đỉnh cao nhất của tế đàn là một thân ảnh gầy gò đang ngồi tĩnh như bàn thạch. Thân thể hắn hơi lành lạnh, thậm chí hơi thở cũng nhẹ gần như không thấy. Nếu không phải thấp thoáng cảm nhận được chút sinh cơ thì e là ai cũng cho rằng hắn chỉ là một cái xác.
Khu vực kỳ lạ này không có bất cứ âm thanh nào, tĩnh lặng không một ai biết, không ai đến được.
Trên tế đàn, thân ảnh kia đột nhiên khẽ rung lên, đôi mắt chầm chậm mở ra, con mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, hắn hơi nhíu mày khó hiểu.
- Vẫn thất bại.
Lâm Động lẩm nhẩm, đây có lẽ là năm thứ tư hắn tu luyện ở đây rồi. Trong thời gian này, ngoài năm đầu tiên bắt đầu tôi luyện tinh thần lực ra, ba năm còn lại hắn đều thử ngưng tụ Thần Cung nhưng tất cả đều thất bại.
Tuy hắn không ngừng tìm nguyên nhân, thậm chí việc đó đến nay cũng coi như khá hoàn mỹ, nhưng không biết vì sao Thần Cung hắn ngưng tụ được luôn hư ảo, không khiến Lâm Động có cảm giác đặc biệt đã bước vào tầng thứ nào đó.
- Tại sao lại thất bại...Tinh thần lực của ta đã ngưng luyện, tại sao không thể ngưng tụ Thần Cung trong Nê Hoàn Cung?
Lâm Động cau mày, ánh mắt đầy sự mơ hồ, khó hiểu. Sau khi suy nghĩ mãi không được đầu mối gì hắn chỉ đành thở dài, nhắm mắt chuẩn bị thử lại.
- Hửm?
Nhưng ngay khi ấy hắn đột nhiên sững lại, nhìn về phía tấm đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711405/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.