Ứng Hoan Hoan cúi nhìn bàn tay phải, đôi tay vốn trắng trẻo của nàng giờ đã trở nên lấp lánh giống như làm bằng băng lạnh vậy. Trên tay còn khắc rất nhiều đạo băng văn, bàn tay nắm lại, cảm nhận sức mạnh đáng sợ, ánh mắt nàng càng thêm phần phức tạp.
Đúng là sức mạnh quen thuộc.
- Ài.
Một tiếng thở dài vang lên phía sau, Ứng Hoan Hoan ngoảnh lại thì thấy Hắc Ám Chủ phía sau. Nàng nhìn bàn tay của Ứng Hoan Hoan, cười khổ, không biết nên vui hay buồn đây.
- Vẫn may, chỉ một cánh tay thay đổi một chút thôi.
Ứng Hoan Hoan cười với Hắc Ám Chủ.
Hắc Ám Chủ tiến lại, khẽ nắm lấy bàn tay đó của Ứng Hoan Hoan, cảm giác lạnh lẽo truyền tới, với thực lực của nàng cũng cảm thấy đau.
- Sức mạnh này một khi không áp chế nữa sẽ dần lan ra toàn thân, đến lúc đó muội sẽ như trước đây.
Hắc Ám Chủ lẩm nhẩm.
Ứng Hoan Hoan trầm mặc một chút, nói:
- Cũng không cần lo, chưa biết chừng du phục hồi sức mạnh nhưng muội vẫn giữ được tính cách.
Hắc Ám Chủ cười, nàng từng thấy hậu quả sau khi Ứng Hoan Hoan dùng tới sức mạnh ấy, cảm xúc của nàng hoàn toàn bị đóng băng, lạnh lùng khiến người ta nhìn cũng thấy run.
- Sau khi hắn ra, thấy muội thế này…
Hắc Ám Chủ nhìn bức tượng, thở dài.
Ứng Hoan Hoan cũng nhìn về phía đó, cười:
- Tên ngốc đó cứ muốn vượt qua muội…Nhưng muội dễ vượt qua thế sao?
Đến cuối cùng, nụ cười của nàng không biết là xót xa hay gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711403/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.