Những điểm sáng hoa lệ phiêu đãng trong không trung, cả không gian dường như trở nên mộng ảo hơn, một thứ năng lượng luân hồi khiến ánh mắt người ta cũng mơ màng.
Lâm Động ngồi tĩnh tại trên không trung, nhìn những điểm sáng đầy trời, trong đôi mắt hiện lên sự kích động. Hắn hiện tại đã chạm tới Luân Hồi, nhưng vẫn còn khoảng cách khá lớn để đột phá Luân Hồi Cảnh. Cơ ngộ này có thể bù đắp khoảng cách ấy.
Những cảm ngộ Luân Hồi này được vô số tiền bối Đại Hoang Tông để lại, dù họ đã chết nhưng vẫn đang bảo vệ tông phái. Nay hung thủ hủy diệt tông phái của họ đã bị giết, họ cũng triệt để từ bỏ chấp niệm. Ý niệm bắt đầu tiêu tan.
- Khương Tuyết cô ngương, đây cũng là cơ ngộ với cô nương, đừng bỏ qua.
Lâm Động nhìn Khương Tuyết mỉm cười.
Khương Tuyết khẽ gật, xoa xoa đầu Nhân Nhân rồi ngồi xuống, đương nhiên nàng hiểu rõ tầm quan trọng của những cảm ngộ Luân Hồi này.
Chỉ Nhân Nhân là ngồi trên tảng đá, tay chống má, hai chân đung đưa có vẻ rất nhàm chán. Năng lượng Luân Hồi bay qua trước mặt nhưng không hề khiến cô bé động lòng. Chỉ có điều dường như sâu trong đôi mắt kia có ánh sáng kỳ lạ đang dâng lên.
Lâm Động ngồi trên không trung, thân thể giống như hình thành hắc động, không ngừng hút những điểm sáng kia vào người.
Một cảm giác huyền diệu dần tràn ngập trong tim hắn. Thần trí tỉnh táo dần trở nên mơ hồ, dường như hắn đang rơi vào một không gian không thể nói rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711379/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.