Chương trước
Chương sau
Lâm Động chấn động khi nhìn thấy Luân Hồi Ấn trên cổ Khương Nhân Nhân, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn không thể ngờ được cô gái nhỏ hắn quen nhiều năm trước lại là một Luân Hồi Giả!
- Sao thế?
Khương Tuyết nhận thấy ánh mắt Lâm Động liền hỏi.
Lâm Động đưa tay ra khẽ xoa đầu Nhân Nhân, cô bé cười ngây thơ, hiển nhiên là cô bé có ấn tượng rất sâu sắc với Lâm Động, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn nhận ra hắn.
- Bao năm cô bé vẫn thế này à?
Lâm Động hỏi, hắn đã quen Nhân Nhân từ bảy tám năm trước, hồi đó cô bé mới mười hai mười ba tuổi, nhưng nhiều năm đi qua, cơ thể cô bé vẫn không thay đổi gì, thậm chí ánh mắt vẫn ngây thơ như hồi xưa.
Khương Tuyết cười khổ gật đầu, nàng nhìn Nhân Nhân thở dài, nói:
- Ta không rõ rốt cuộc là thế nào, nhưng đúng là mấy năm nay nó vẫn như vậy. Hơn nữa ta cũng cảm thấy nó có gì đó khác thường…
Lâm Động cười với Nhân Nhân rồi bảo cô bé lên đỉnh núi đợi, rồi nói với Khương Tuyết:
- Con bé là Luân Hồi Giả.
- Luân Hồi Giả? Thế không phải…sau này Nhân Nhân sẽ bị ký ức khác xâm chiếm sao?
Khương Tuyết nghe thế, sắc mặc thay đổi, hiển nhiên nàng cũng đã nghe đến Luân Hồi Giả.
Lâm Động lắc đầu:
- Còn phải xem trước khi luân hồi cô bé có lai lịch thế nào đã…
Theo lẽ thường thì chỉ cường giả Luân Hồi Cảnh luân hồi sau khi thất bại lúc vượt một hai tầng Luân Hồi Kiếp thì ký ức hiện tại mới chiếm chủ đạo. Nhưng nếu tương tự như Băng Chủ thì quyền chủ đạo cơ thể là ai vẫn chưa biết được.
- Thế ngươi có biết trước khi luân hồi nó là ai không?
Khương Tuyết hỏi.
Lâm Động lắc đầu, thường thì chỉ cần vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp và nguyên thần không bị trừ bỏ hoàn toàn thì có thể chuyển Luân Hồi Ý vào trong Luân Hồi. Đương nhiên, dù đã vào Luân Hồi nhưng vẫn có rủi ro linh tinh bị hủy diệt. Vì thế chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ thì cường giả đỉnh phong sẽ không chọn con đường này.
Thời Viễn Cổ cũng có không ít cường giả đỉnh phong thuộc tầng thứ này, chỉ dựa vào một đạo Luân Hồi Ấn thì không thể nhận ra được điều gì. Nhưng nếu chỉ là cường giả vượt qua một hai tầng Luân Hồi Kiếp, với Nhân Nhân mà nói có khi lại là việc tốt.
Lúc này Lâm Động cũng đáp xuống đỉnh núi, nhìn về thân ảnh bị bọc trong ma khí, nay hiển nhiên đã khác với trước kia. Trước toàn thân hắn ta chỉ có xương nhưng giờ đã có da thịt, tuy vẫn gầy gộc nhưng đã có hình người. Điều khiến Lâm Động kinh ngạc đó là trong mắt thân ảnh đó dường như có tàn niệm ngưng tụ. Nhưng ý niệm này dù nhiều thế nào cũng có một điểm chung, đó là…bảo vệ.
- Ba năm nay, những tàn niệm phiêu đãng trong không gian này đều dung nhập vào cơ thẻ hắn. Hiện tại hắn có chút kỳ lạ, cũng không rõ rốt cuộc hắn là gì nữa…
Khương Tuyết khẽ nói.
Lâm Động gật đầu, xem ra Đại Hoang Tông có khả năng đoàn kết rất lớn, những đệ tử này dù đã chết bao năm nhưng chấp niệm vẫn bảo vệ tông phái của mình.
Còn người bảo vệ đây chính được ngưng tụ từ ý chí của họ.
Lâm Động thầm cảm thán, cảm giác cũng giống như ở Đạo Tông, hẳn là nếu Đạo Tông bị hủy diệt, địa vực đó cũng sẽ có vô số tàn niệm của đệ tử bảo vệ tông phái.
Grào!
Rõ ràng thân ảnh đó lúc này rất đau đớn, hai tay đấm mạnh lên ngực, gối quỳ dưới đất, ánh mắt mông lung nhìn không gian này với đầy sự quyến luyến.
- Này, ngươi sao thế?
Nhân Nhân lúc này cũng nhìn thấy, lo lắng nói.
Trong cơ thể cô bé không ngừng tỏa ra ánh sáng bao trùm lấy hắc ảnh và tịnh hóa ma khí.
Lâm Động chau mày, tay nắm lại, lôi đình lan tỏa trong lòng bàn tay mang thứ năng lượng cuồng bạo mà thuần túy.
Lôi quang tụ lại thành quả cầu lôi điện bắn thẳng lên người người bảo vệ. Âm thanh nổ lách tách vang lên, ma khí lan tỏa bị tiêu trừ hết.
Ma khí bị đẩy lùi, sự đau đớn trong mắt người đó giảm dần, linh trí tạp loạn ngưng tụ rồi hắn cúi gập người trước Lâm Động.
Lâm Động đưa tay ngăn lại:
- Năm đó ta được ngươi trừ bỏ lời nguyền của Niết Bàn Đan, nay chỉ là báo đáp mà thôi.
Người bảo vệ tuy có linh trí, nhưng hiển nhiên là không được rõ rệt, hơn nữa có lẽ hắn cũng không nhớ những việc trước đây nữa rồi. Dù gì thì hắn hiện tại cũng chỉ được ngưng tụ từ rất nhiều tàn niệm mà thôi. Không phải người, cũng chẳng phải xác chết, hoàn toàn khác với trạng thái người chết sống của Phần Thiên lão nhân trước đây.
Lâm Động cũng hiểu điều đó nên không nói gì nhiều, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống mặt đất đầy ma khí, cười khảy:
- Ma khí trong người hắn rất cường thịnh, hơn nữa lại không phải không có nguồn gốc, chỉ dựa vào Nhân Nhân áp chế thì không phải kế hoạch lâu dài. Trừ cỏ phải trừ tận gốc. Muốn giải quyết được vấn đề này phải xử lý được thứ ẩn tàng bên dưới kia.
Lâm Động có được Thôn Phệ Tổ Phù ở đây, cũng vì thế hắn mới có được thành tựu ngày hôm nay. Vì thế tính ra Đại Hoang Tông coi như có đại ân với hắn, mà nay thấy họ dù đã chết nhưng ý chí cũng không được bình yên, trong lòng không khỏi phẫn nộ.
- Cô nương bảo vệ cho Nhân Nhân nhé.
Lâm Động nói với Khương Tuyết, nàng gật đầu bay tới cạnh Nhân Nhân kéo cô bé đi.
- Ta muốn xem xem rốt cuộc thứ gì đang tác oai tác quái.
Lâm Động cười khảy, chỉ thấy lôi vân hội tụ, lôi đình nhấp nháy, bao trùm lên cả không gian.
Uỳnh uỳnh!
Vô số tia sét đánh điên cuồng xuống mặt đất, sức mạnh cuồng bạo đó lan tỏa, ma khí lan tràn khắp trời đất bị sấm sét quét sạch sẽ.
Nhưng dù vậy mặt đất vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
- Cũng nhẫn nhịn được giỏi nhỉ?
Lâm Động cười khảy, tay búng một cái, chỉ thấy một đạo lôi đình hàng vạn trượng lao xuống, cuối cùng oanh kích lên mặt đất.
Bùm!
Cả không gian rung chuyển dữ dội, mặt đất tách ra một khe sâu hun hút, trong đó bao trùm một màu đen kịt, dường như có khí tức tà ác đến cực điểm đang cuộn trào.
Mặt đất tách ra, sắc mặt Lâm Động lạnh băng, hắn lại điểm tay, chỉ thấy lôi đình chuyển hướng đánh xuống khe sâu như vũ bão.
Vút!
Lần này cuối cùng thì lòng đất cũng có động tĩnh, Lâm Động nhìn thấy ma khí ngập trời tràn ra từ dưới đáy sâu chống lại hết lôi đình cuồng bạo.
- Không nhẫn nhịn được nữa đúng không? Mau cút ra đây!
Lâm Động thấy dị ma cuối cùng cũng có động tĩnh, lôi quang lóe lên trong mắt, bàn tay giơ lên, chỉ thấy lôi vân cuộn trào, lôi đình hội tụ.
Cuối cùng lôi vân tan đi, nhưng cùng lúc đó là một vầng mặt trời bằng sấm sét hiện ra. Lôi đình đangs ợ cùng tiếng sầm kinh thiên động địa vang vọng khiến không gian rung chuyển.
- Đi!
Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, tay cong lại búng một cái, chỉ thấy vầng mặt trời kia rơi thẳng xuống hố sâu, đi đến đâu không gian đều cháy rực đến đấy.
- Hừ!
Từ sâu bên dưới vọng lên tiếng hừ lạnh, ma khí trào dâng biến thành một đạo quang bàn khổng lồ to đến vạn trượng.
Rầm!
Vầng mặt trời rơi xuống quang bàn, hai luồng năng lượng đáng sợ đến cực điểm cùng bùng nổ, khiến cái hố sâu vốn đã lớn nay còn tách thêm ra, những đường rạn nứt hình mạng nhện khổng lồ phủ đầy mặt đất.
Lôi quang cuồng bạo chấp chới cả không gian.
Rắc.
Trên quang bàn ma khí cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, rồi bùm một tiếng nổ tung. Nhưng ngay khi ấy có một bàn tay ma khí thò ra đánh tan vầng mặt trời sấm sét.
Bùm bùm!
Chỉ là khi ấy, lôi đình lực vẫn khiến bàn tay ma kia mang đầy thương thế, sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù vốn đã cuồng bạo, công kích lực cường hãn vô cùng, kẻ kia muốn nghênh chiến đương nhiên sẽ chịu thiệt thòi.
- Ngươi lại có Lôi Đình Tổ Phù sao?
Từ sâu bên dưới có giọng nói lạnh lùng vang ra, ma khí cuộn trào, cuối cùng một thân ảnh bước ra từ trong đám ma khí.
Lâm Động nhìn thân ảnh đó ngày một rõ hơn, cuối cùng hiện ra một gương mặt tuấn dật nhưng trắng bệch đến quỷ dị, đồng thời tiếng cười lạnh lùng vang lên.
- Người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù trước đã chết trong tay bản điện, không ngờ hôm nay người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù đời này lại cũng chết trong tay ta. Xem ra bản điện thật là khắc tinh của các ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.