Sắc mặt Lâm Động tối sầm nhìn Nham tự ý bay ra, lập tức tóm lấy hắn nghiến răng nói:
- Nham, tên khốn này!
Lâm Động tránh được, cũng nói với vẻ bất lực:
- Tiểu tử ngươi cứng như đá ấy, ta không nói ngươi sẽ chẳng bao giờ mở mồm.
- Ngươi quản nhiều việc quá đấy!
Lâm Động nghiến răng trèo trẹo, tóm liên tiếp về phía Nham nhưng khi sắp tóm được thì một cái bao kiếm chặn trước mặt hắn.
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động rồi quay sang Nham, nhướn mày:
- Ngươi là ai?
- Ta là Tổ Thạch chi linh, vẫn ở trong người hắn suốt.
Nham nhìn chăm chăm Lăng Thanh Trúc, không phải vì dung nhan của nàng mà là hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh rất mờ nhạt nhưng không thể quên được.
- Này, ngươi nhìn cái gì đấy?
Lâm Động tiến lên chắn phía trước, sắc mặt tối sầm.
- Mỹ nhân trước mặt ta cũng như bộ xương thôi, ngươi ghen cái gì chứ?
Nham trợn mắt.
Lâm Động đỏ mặt, nhìn Nham giận dữ.
Lăng Thanh Trúc cũng thấy buồn cười nhìn Lâm Động một cái rồi hỏi Nham:
- Tại sao ngươi biết ta có sức mạnh của Phù Tổ?
- Phù Tổ là chủ nhân đầu tiên của ta, đương nhiên ta rất quen thuộc với nó.
Nham cười.
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nhìn sang Lâm Động:
- Ngươi muốn biết tại sao ta lại có sức mạnh ấy?
Bị Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng như vậy, Lâm Động do dự, nói vòng vo mãi không trả lời thẳng vào đề khiến Nham thầm bực bội. Tiểu tử này bình thường làm gì cũng quyết đoán, cứ đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711350/chuong-1226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.