Chương trước
Chương sau
Đại thủ màu bạc xuyên qua không gian đánh tan bức tường băng rồi tóm về phía bọn Lục Phong. Dường như muốn cứu chúng trước khi Lâm Động hạ sát thủ.
Lâm Động đứng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn đại thủ khổng lồ đó, dường như hắn không bất ngờ mấy. Đại Hoang Vu Bi lại phình to rồi chuyển hướng đè xuống bán tay khổng lồ kia.
Hừ!
Dường như nhận ra hành động của Lâm Động, từ trong không gian bị vỡ vọng ra một tiếng hừ lạnh, đại thủ khổng lồ lật ngược lại đập thẳng lên Đại Hoang Vu Bi.
Rầm!
Không gian bị chấn động vỡ tan, năng lượng xung kích cuồng bạo lan tỏa, bốn người bọn Lục Phong ở gần đó đều hộc máu tươi.
Uỳnh uỳnh!
Đại Hoang Vu Bi rung lên dữ dội, từng đợt sóng khuếch tán ra xung quanh, nhưng đại thủ cũng rất khủng bố, đỡ được sự chấn áp của Đại Hoang Vu Bi. Tuy nó cũng không ngừng run lên nhưng vẫn chưa bị Đại Hoang Vu Bi chấn áp.
- Băng Phụng Chấn Ma Tỏa!
Từ phía xa, gọng nói lạnh lùng mang đầy hàn khí vang lên, băng tuyết ngưng tụ thành mười con phượng hoàng băng khổng bay xung quanh đại thủ. Những chiếc đuôi lớn biến thành những sợi xích băng hàn quấn chặt lấy đại thủ.
Hàn khí kinh người tỏa ra từ sợi xích, khói trắng bốc lên từ đại thủ kia, từng lớp băng bắt đầu lan ra.
Hàn khí khiến uy lực của đại thủ giảm mạnh, Đại Hoang Vu Bi lập tức rơi xuống trấn áp được nó.
Xoẹt!
Nhưng ngay khi ấy, ngân quang đột nhiên lóe sáng, không gian biến dạng, đại thủ biến mất.
Uỳnh!
Đại Hoang Vu Bi rơi xuống nhưng rơi vào hư không, mặt đất phía dưới bị chấn động vỡ tan tành.
Lâm Động thấy vậy chau mày, bàn tay kia biến mất quá quỷ dị, hơn nữa hắn còn không nhận ra nó đã biến mất thế nào.
Mấy người Chúc Lê ở phía xa cũng đang chăm chú nhìn về hướng này, ánh mắt đầy ngưng trọng.
- Cẩn thận!
Đúng lúc ấy, Ứng Hoan Hoan hô lớn, Lâm Động lập tức cảm nhận được hàn khí đang ập tới biến thành một bức tường bằng phía sau hắn.
Rầm!
Ngay khi tường băng hình thành, không gian đột nhiên vỡ ea, một bàn tay màu bạc hung hăng đánh xuống, một quyền phá vỡ tường băng. Nhưng nhờ một giây đó Lâm Động cũng nhanh chóng tránh được công kích.
Bàn tay ấy đánh hụt thì lại lập tức biến mất.
Lâm Động thấy cảnh tượng quỷ dị đó, đồng tử co lại, vừa rồi hắn cảm nhận thấy một luồng năng lượng kỳ lạ nào đó…
- Chuyện gì vậy?
Ứng Hoan Hoan xuất hiện bên cạnh Lâm Động, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lâm Động lắc đầu, rồi cười khảy:
- Để ta xem ngươi làm trò quỷ được bao lâu. Hoan Hoan, ta giải quyết mấy tên này, muội chú ý xung quanh.
Bàn tay này đã quỷ dị thì Lâm Động sẽ ép hắn phải hiện thân.
Lâm Động biến thành đạo ánh sáng lao vút về phía bọn Lục Phong, sát khí kinh người bùng phát xung thiên.
Bọn Lục Phong thấy thế sắc mặt đại kinh, cuống cuồng rút lui. Nhưng Lâm Động không hề cho chúng cơ hội phản kháng, bạch quang ôn hòa trào dâng bao trùm lấy bọn chúng.
Chúng kinh hãi khi nhận ra ma khí trong cơ thể dần tiêu tan, đặc biệt là Lục Phong, thương thế càng như xát muối vào vết thương, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
- Hừ!
Lâm Động cũng không khách khí, vung tay lên, Đại Hoang Vu Bi lại bay tới, ánh sáng từ đáy tấm bia ngưng tụ lại.
Đại Hoang Vu Bi cùng bóng đen nặng nề đè xuống bốn người Lục Phong. Nhưng khi Đại Hoang Vu Bi sắp đè xuống thì không gian cách bốn kẻ đó không xa đột nhiên biến dạng.
- Lại đến sao?
Ánh mắt Lâm Động lập tức lóe hàn quang, nhanh như chớp, hắn xuất hiện bên trên Đại Hoang Vu Bi, tử kim quang bùng nổ từ trong người, vô số con tử kim long quấn quanh người hắn, tỏa ra thứ long uy vô cùng thuần chính.
Grào!
Tiếng long ngâm vang vọng, có đến ba nghìn con tử kim lòng biến thành một bàn vuốt rồng hàng nghìn trượng xé tan không gian oanh kích lên bàn tay xuất hiện một cách quỷ dị kia.
Rầm!
Âm thanh vang vọng như sấm rền vang vọng khắp không gian, dù cách xa hàng trăm dặm cũng nghe thấy rõ ràng.
Lần này đại thủ bị đánh lui, ngân quang cũng tối đi phần nào, rõ ràng đã chịu thiệt thòi trước sự tấn công lần này của Lâm Động.
- Không biết ngươi là con nào trong ba lão cẩu Nguyên Môn?
Lâm Động nhếch mép.
- Ngươi tưởng ta là của ba năm trước sao? Bản thể không xuất hiện mà muốn cướp người khỏi tay ta?
- Đúng là tiểu tử khó nhằn! Năm đó bản tọa đã nghĩ ngươi sẽ là một rắc rối, không ngờ lại thành sự thực.
Một giọng nói vọng ra.
- Nếu ngươi không dám hiện thân thì hãy để ta hủy diệt thứ đồ chơi này đi!
Lâm Động xông tới cũng bàn vuốt tử kim long.
Khi Lâm Động đang ra tay hì Ứng Hoan Hoan cũng xuất hiện phía trước bốn người bọn Lục Phong. Bàn tay nàng khẽ rung, băng tuyết biến thành vô số sợi lướt trong hư không rồi xuyên qua bốn người bọn chúng!
Rắc rắc!
Băng xích xuyên qua, chỉ thấy từng tầng băng lạnh nhanh chóng hiện lên trên bề mặt da của chúng. Chưa kịp phản ứng gì thì băng đã bao phủ toàn thân, bề mặt còn có phù văn lấp lánh, phong ấn chúng lại.
Ứng Hoan Hoan và Lâm Động cũng có chút tâm ý tương thông, lúc này Lâm Động đang toàn lực đối phó với một trong ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn. Vì thế nàng cũng quyết đoán ra tay bắt gọn bốn tên bọn Lục Phong, để tránh việc đại thủ xuất quỷ nhập thần cứu người lúc nào không biết.
Vút vút!
Mấy người Chúc Lê và Tiểu Điêu cũng nhanh chóng lao tới, họ nhìn cuộc giao đấu của Lâm Động với bàn tay đó cũng thấy lo lắng. Từ xa mà đấu được với Lâm Động như vậy, xem ra kẻ ở trong bóng tối cũng có thực lực khủng khiếp, chưa biết chừng đã đạt đến cảnh giới Luân Hồi Cảnh.
Bùm bùm!
Mỗi lần đâm vào nhau là bàn vuốt tử kim long và đại thủ lại tạo ra từng trận kình phong cuồng bạo, không gian vang lên từng trận âm thanh đinh tai nhức óc.
- Ta đã nói rồi, lão cẩu Nguyên Môn muốn đối phó với ta thì hiện chân thân đi. Chơi mấy trò này thì quá nực cười!
Thế nhưng chẳng có kẻ nào đáp lại, đại thủ vẫn công kích ngày càng mạnh mẽ.
Mắt Lâm Động lóe lên hàn quang, không nương tay nữa, chỉ thấy hắn lướt đi rồi xuất hiện ngay trên đại thủ, hai chưởng đánh xuống.
Phụt phụt!
Hắc quang và lôi quang giống như tấm mạng nhện đột nhiên khuếch tán từ lòng bàn tay hắn. Chỉ trong chốc lát đã bao phủ xung quanh đại thủ. Thôn phệ lực và lôi đình lực cuồng bạo trào dâng tiêu hủy thứ năng lượng kỳ lạ ẩn tàng bên trong đại thủ.
- Phá!
Lâm Động giậm mạnh chân, đại thủ xuất hiện vết rạng, ánh sáng tỏa ra, đại thủ biến thành chấm sáng rồi tiêu tan.
Khi đại thủ bị đánh tan, không gian phái trước có chút biến dạng, Lâm Động dường như đã nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đang ngồi xếp bằng trong đó.
Tuy Lâm Động không nhìn rõ được thân ảnh đó nhưng hắn biết chắc chắn đó là một trong ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn!
- Lâm Động, hôm nay coi như ngươi có bản lĩnh, con chó nhà có tang năm đó cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Ngươi muốn báo thù chứ gì? Ha ha, vậy hãy đến Nguyên Môn. Ba người bọn ta đang đợi ngươi! Muốn hủy diệt Nguyên Môn thì phải xem ngươi có tư cách không!
Không gian đó nhanh chóng biến mất, thân ảnh kia cũng tan biến một cách quỷ dị, không gây ra chút sao động năng lượng nào.
Lâm Động siết chặt tay, trong mắt hiện đầy sát ý.
- Huynh cảm nhận được không?
Ứng Hoan Hoan xuất hiện ở bên cạnh, nàng nhìn không gian vừa biến mất, đột nhiên hỏi.
Lâm Động khẽ gật đầu:
- Thấy….hắn vừa dùng năng lượng của tổ phù. Trong tay Nguyên Môn lại có một đạo tổ phù.
Ứng Hoan Hoan nhướn mày, khẽ nói:
- Nếu muội đoán không nhầm thì có lẽ đó là Không Gian Tổ Phù, thứ khiến người ta khó nắm bắt nhất trong Bát đại tổ phù!
- Không Gian Tổ Phù à…
Lâm Động lẩm nhẩm, xem ra mấy năm nay Nguyên Môn cũng ẩn tàng khá kỹ. Không ngờ thứ tổ phù ít người biết đến đã rơi vào tay chúng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.