Ma khí bao phủ, hắc ảnh trên tấm bia đá nghe thấy Lâm Động nói vậy thì cười lớn, rồi đứng bật dậy:
- Đồ vô tri, năm đó khi bản vương hô phong hoán vũ thì ngươi còn chưa có mặt trên thế giới này. Giờ ngươi lại dám nghênh ngang trước mặt bản vương?
- Sợ thì cứ sợ đi, lại còn giở trò nhìn tưởng cứng nhưng thực ra lại mềm này.
Lâm Động cười khẽ, hàn quang trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
- Bản vương sợ ngươi? Nực cười!
Hắc ảnh mắt lóe hắc quang, cười chế giễu, rồi hắn bỗng bước chân ra, ma khí ngập trời biến thành một đạo ma trảo nghìn trượng, xuyên thủng hư không tấn công về phía Lâm Động.
- Hừ!
Ứng Hoan Hoan thấy hắn ra tay, hừ lạnh một tiếng, hàn khí bao quanh người cuộn trào, nhưng khi nàng định ra tay thì Lâm Động đã bước ra trước, bàn tay xoay một vòng, chỉ thấy lôi đình ngưng tụ.
Uỳnh!
Tiếng sấm rền vang, một con lôi long hàng nghìn trượng giơ nanh múa vuốt xông tới, đâm thẳng vào ma trảo. Lôi quang bùng phát đánh tan hết ma khí.
Sóng xung kích năng lượng đáng sợ khuếch tán, Lâm Động và hắc ảnh cùng run lên, hai bên cũng ngang ngửa nhau.
- Ngươi chính là tên tiểu tử năm đó từng đến đây? Thật không ngờ con kiến bé con hồi đó lại có bản lĩnh như vậy.
Hắc ảnh nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh lẽo, hiển nhiên hắn đã nhận thấy sự quen thuộc.
- Ta là kiến chuyên để giải quyết ngươi.
Lâm Động cười, rồi quay sang nhìn Ứng Hoan Hoan:
- Ta cần bố trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711317/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.