Trên thạch đài, người thanh niên chầm chậm mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, tận sâu bên trong là Luân Hồi Ý lưu chuyển, tỏa ra thứ năng lượng khó nói thành lời, tạo nên vô số cảnh tượng kỳ diệu phía sau hắn.
Khi hắn mở mắt ra dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mãi lúc lâu sau hắn mới hồi phục, nhìn lớp bụi phủ trên cơ thể, hắn khẽ cười, thân thể khẽ rung lên, lớp bụi ánh lên tia sáng, bay lên thành những đốm sáng nhỏ đẹp đẽ vô cùng.
- Chúc mừng!
Từ bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Lâm Động ngẩng lên thì thấy gương mặt xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc, lấp lánh tuyệt đẹp.
Côn Linh lúc này gương mặt thanh tịnh, trong mắt cũng có Luân Hồi Ý lưu chuyển, rõ ràng nàng cũng nhận được lợi ích không thua kém Lâm Động.
- Đa tạ Côn Linh cô nương đã tương trợ.
Lâm Động cảm ơn một cách chân thành, hắn biết lần này hắn cảm ngộ được Luân Hồi ý tất cả là nhờ có sự bảo vệ của Côn Linh. Nếu không chỉ e hắn đã lạc hướng trong Luân Hồi Ý thâm sâu khó lường kia rồi.
- Ta cũng là tự giúp mình thôi.
Côn Linh khẽ lắc đầu, ngữ khí bình thản, có lẽ là thực lực nàng đã tiến bộ nhiều, sự áp chế từ Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể Lâm Động với nàng đã yếu đi nhiều, nàng dường như trở lại với sự lạnh lùng như lần đầu gặp mặt.
Lâm Động cười, hắn nhìn gương mặt Côn Linh, rồi tia nhìn chuyển xuống đôi môi đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711304/chuong-1180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.