- Cái này…ta nghĩ mình có thể chịu được.
Lâm Động nhìn Côn Linh ngoảnh mặt đi chỗ khác, cũng cười khan một tiếng rồi nói liều.
- Ngươi có chịu đuọc hay không ta rõ hơn ngươi!
Thôn Phệ Chủ cười:
- Nếu không quá năm phần chắc chắn thì ta sẽ không dễ dàng để kẻ khác làm đứt mất ruyền thừa của mình đâu.
- Có người bảo vệ cũng chỉ có năm phần chắc chắn?
Trán Lâm Động toát mồ hôi, tỷ lệ này liệu có thấp quá không?
- Ngươi tưởng truyền thừa của Thôn Phệ Chủ là thứ tầm thường dấy à?
Thôn Phệ Chủ nhướn đôi lông mày lưỡi kiếm, với thực lực của ngài, dù là ở thời kỳ Viễn Cổ cũng chỉ đứng sau Phù Tổ, số Dị Ma Vương chết trong tay ngày không thể đếm xuể, thứ bá khí đó không gì có thể sánh được.
Lâm Động cười khổ, cũng trầm mặc một chút. Tuy rất muốn có được truyền thừa nhưng bảo hắn cầu xin Côn Linh bảo vệ thì thực sự rất khó. Hắn cho rằng mình đã làm những việc nên làm với Côn Linh rồi, nếu nàng không muốn nữa thì hắn tuyệt đối không cầu xin.
,
Côn Linh thấy hắn trầm mặc, gương mặt nhìn nghiêng có phần kien nghị khiến trong đầu nàng lại hiện ra bàn tay ấm áp đưa ra trong bóng tối, cùng với cái đệm thịt mà lúc nãy nàng vừa đè lên, không kìm được cắn môi, sự giận dữ trong mắt dần tan đi, khóe môi khẽ động, nàng nói nhỏ:
- Tiên tổ, con đồng ý…bảo vệ hắn một lần.
- Ồ, ngươi đồng ý?
Thôn Phệ Chủ nhìn Côn Linh thích thú cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711299/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.