Giọng nói của Lâm Động vang lên trong bóng tối, tuy không thể nhìn rõ nhưng hắn cảm nhận được thân thể phía trước dường như hơi run rẩy.
- Ngươi có thể cho ta biết tại sao ngươi lại có thôn phệ lực không?
Lâm Động nhìn về phía trước cười, hỏi.
Côn Linh trầm mặc, hiển nhiên nàng không muốn trả lời.
- Tuy ngươi có thôn phệ lực nhưng dường như không chính thống bằng ta.
Lâm Động lẩm nhẩm, vừa rồi khi tiếp xúc thôn phệ lực của Côn Linh là hắn đã nhận ra, thôn phệ lực của nàng tuy có khả năng thôn phệ nhưng không thuần chính bằng hắn.
- Nói láo!
Giọng nói trong trẻo của Côn Linh vang lên đầy sự bất mãn và không phục.
- Hê, ngươi bảo nói láo thì là nói láo vậy.
Lâm Động cười, cũng lười tranh cãi về vấn đề này. Nếu Côn Linh đã không muốn nói thì hắn cũng không hỏi nhiều nữa, bèn cất bước đi sâu vào trong.
Côn Linh nghe tiếng bước chân đi xa dần của Lâm Động, khẽ cắn môi, lưỡng lự một chút rồi nghiến răng vội đuổi theo.
Bóng tối ở đây dường như vô tận, hơn nữa trong lúc đi Lâm Động cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mất đi từng chút một. Tuy hắn có thể dùng thôn phệ lực để chống lại nhưng càng đi sâu vào trong thì khả năng chống cự càng yếu đi.
Không biết bao lâu sau, Lâm Động nghe thấy tiếng thở gấp ở phía sau. Đó là Côn Linh, dường như sức mạnh của nàng bắt đầu cạn kiệt. Nhưng nữ tử này cũng rất quật cường, vẫn nghiến răng bước theo Lâm Động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711297/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.