Chương trước
Chương sau
Tiếng long ngâm vang khắp trời đất, trước vô số ánh mắt chăm chú, từ phía xa ánh sáng lóe lên, rồi tám thân ảnh xuất hiện trên không trung. Đứng đầu tám người này là một năm tử mặc thanh y, dáng vẻ không có gì thật xuất chúng, nhưng cuồng khí trên gương mặt lại khiến người khác đã nhìn một lần thì không thể quên được.
Lúc này, nam tử thanh y đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt coi thường nhìn La Thông ở phía xa, lời nói không có nể mặt Cửu Phụng tộc chút nào.
- Liễu Thanh?
La Thông nhìn thấy hắn thì sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt có chút sợ hãi.
- Là người của Long tộc.
Lâm Động cũng có chút kinh ngạc, phía sau nam tử kia hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, là Đoạn Đào. Xem ra lần này Long tộc cũng không muốn mất chỗ trong sự kiện lớn này.
- Người này là ai? Sao ta chưa từng gặp?
Lâm Động nhìn nam tử thanh y khẽ nói. Lần trước đến Long tộc hắn không thấy người này, nhưng khí tức tỏa ra từ người đó khiến hắn kinh ngạc. Mức độ này đã vượt qua cường giả Chuyển Luân Cảnh thông thường, thậm chí có chút chạm tới Luân Hồi, chỉ có điều so với đại trưởng lão Chúc Lê của Thiên Yêu Điêu tộc và đại trưởng lão Mục Địch của Cửu Phụng tộc thì vẫn hơi kém một chút.
Sau khi tinh thần lực bước vào cảnh giới Phù Tông, Lâm Động coi như đã chính thức bước lên tầng thứ cao nhất trong trời đất này. Có điều, trong Chuyển Luân Cảnh cũng có mạnh có yếu. Mà sự mạnh yếu cũng khá đặc biệt, không phân chia dựa vào độ dồi dào của nguyên lực mà phải xem ai có cảm ngộ sâu sắc về Luân Hồi hơn.
Người cảm ngộ được Luân Hồ sẽ được gọi là cường giả Chuyển Luân Cảnh chạm tới Luân Hồi. Tuy cùng thuộc một tầng thứ nhưng có khoảng cách rất lớn về thực lực.
Còn nam tử mặc thanh y kia hiển nhiên đã bước vào tầng thứ chạm tới Luân Hồi. Chỉ có điều, cảm ngộ của hắn còn kém một chút so với mấy lão quái vật như Chúc Lê hay Mục ĐỊch. Nhưng dù vậy, Chuyển Luân Cảnh bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.
- Đó là Liễu Thanh của Liễu Thanh…một kẻ rất lợi hại. Nghe nói hắn là cuồng nhân tu luyện, cũng là người ít tuổi nhất trong Trưởng Lão Viện. Ngoài ra, hắn cũng từng tiếp nhận chỉ điểm của Thanh Trĩ, vì thế hắn cũng tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết.
Tiểu Điêu không xa lạ gì với người này, nói.
- Ồ? Cũng tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết?
Lâm Động hơi kinh ngạc, nhưng rồi lại có chút hứng thú. Thanh Thiên Hóa Long Quyết tuy là tuyệt học của Long tộc, nhưng đến nay ngoài hắn và Thanh Trĩ ra, hắn chưa thấy người thứ ba luyện thành công.
- Ta nói này, Lâm Động nói thế nào cũng là Hình Phạt trưởng lão của Long tộc ta. Các ngươi nói như vậy là không nể mặt Long tộc rồi.
Liễu Thanh đứng trên không, tay khoanh trước ngực, cười khảy.
Sắc mặt La Thông có chút khó coi, nhưng vị ngại hung danh của Liễu Thanh nên không dám phản bác.
- Ồ, thì ra là tiểu tử Liễu Thanh của Long tộc. Lão phu trước nay nói chuyện vẫn vậy, hôm nay dù tộc trưởng các ngươi có ở đây, lão phu cũng nói những gì mình muốn nói.
Mục Địch thấy Liễu Thanh can thiệp thì chau mày.
- Mẹ kiếp, lão già ngươi đừng có ra vẻ kẻ cả trước mặt ta. Nói về thân phận còn không trực tiếp bằng nắm đấm.
Liễu Thanh nhếch mép, ngữ khí không có chút khách sáo nào. Tuy so về vai vế hắn ở dưới Mục Địch, nhưng với thực lực của hắn, dù có giao đấu hắn cũng không sợ vị đại trưởng lão Cửu Phụng tộc này.
- Hừ, ngông cuồng!
Sắc mặt Mục Địch tối lại, không khí xung quanh bỗng biến dạng, một thứ năng lượng thần dị tỏa ra, tuy nó rất mờ nhạt nhưng khiến vô số người cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ.
- Tiểu tử ngươi tuy chỉ hơn một trăm năm đã chạm tới Luân Hồi, nhưng muốn ngang tàng trước mặt lão phu thì e là hơi sớm đấy.
- Ha ha, lão già, ngươi không phục thì dùng nắm đấm thử xem. Xem ta có tư cách ngang tàng hay không!
Liễu Thanh không hề sợ hãi trước sự giận dữ của Mục Địch mà còn cười lớn.
Lâm Động nghe thấy thế cũng cười, tuy Liễu Thanh cuồng khí kinh người nhưng lại khiến hắn khá có thiện cảm.
Sắc mặt Mục Địch ngày một tối sầm, ngay khi hắn không nhìn được định ra tay giáo huấn Liễu Thanh thì một tràng cười đột nhiên vang lên.
- Ha ha, xem ra ở đây náo nhiệt thật!
Tiếng cười vừa dứt, không gian biến dạng đi, tử hắc quang lấp lánh, lại có một vài thân ảnh hiện ra. Ngay khi họ xuất hiện, một luồng sức mạnh hùng hồn lan tỏa khiến không ít ánh mắt phải mở to để nhìn.
- Người của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.
Tiểu Điêu nhìn lên trên trời, uể oải nói.
Lâm Động nghe vậy cười, nhìn lên, chỉ thấy những người với khí tức kinh người đó chính là mấy người đại trưởng lão Chúc Lê.
- Thì ra là đại trưởng lão Chúc Lê.
Mục Địch thấy Chúc Lê dẫn đầu thì hơi nhíu mày, rồi cười nhạt. Dù sao tính vai vế thì Chúc Lê cũng không kém hắn nên hắn cũng khách khí hơn với Liễu Thanh.
- Đại trưởng lão Chúc Lê à, nhiều năm rồi không gặp.
Đại trưởng lão Chúc Lê cũng cười:
- Mọi người đều tới vì không gian kia, đứng đây đánh nhau thì được gì chứ.
- Không phải lão phu tính toán với Liễu Thanh hắn, chỉ là Tứ Tượng Cung đắc tội với Cửu Phụng tộc ta, lão phu cũng phải lấy lại chút thể diện để tránh người khác coi thường Cửu Phụng tộc.
Mục Địch nói.
- Ồ?
Chúc Lê cười cười nhìn về mấy người Lâm Động trên đỉnh núi, rồi lắc đầu nói:
- Mục Địch đại trưởng lão, Lâm Động tiểu ca có ơn với Thiên Yêu Điêu tộc, nếu ngươi gây rắc rối cho hắn, đừng nói Long tộc không đồng ý, ngay Thiên Yêu Điêu tộc ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Lời nói vừa dứt lập tức xung quanh rộ lên những tiếng xôn xao, không ít cường giả đều nhìn bọn Lâm Động với ánh mắt kinh ngạc. Họ không thể ngờ hắn lại có bản lĩnh như vậy, bản thân không chỉ là Hình Phạt trưởng lão của Long tộc mà còn có quan hệ với Thiên Yêu Điêu tộc Chẳng trách mà dù đắc tội với Cửu Phụng tộc cũng không sợ. Bối cảnh đó thật kinh người.
- Ngươi!
Mục Địch cũng giật mình với lời nói đó của Chúc Lê, gương mặt lại tối sầm thêm vài phần. Trong ánh mắt thêm chút ngưng trọng, hắn không ngờ động tới một con người nhỏ bé mà cả Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc đều chọn cách đắc tội với Cửu Phụng tộc mà giúp hắn.
Ánh mắt Mục Địch tối lại, rồi hơi nghiêng đầu kín đáo nhìn một thân ảnh không có gì nổi bật ở phía sau. Người này thấp bé, thân thể gói gọn trong cái áo bào rộng thùng thình, hắn dường như không nhìn thấy ánh mắt của Mục Địch, chỉ như có như không khẽ lắc đầu.
Mục Địch thu ánh mắt về, phẩy tay, hừ lạnh:
- Nể mặt Long tộc và Thiên Yêu Điêu tộc, lần này tha cho tiểu tử ngươi. Nếu sau này còn cố tình đắc tội với Cửu Phụng tộc e là sẽ không dễ giải quyết thế này đâu!
Lâm Động cười:
- Mục Địch đại trưởng lão nặng lời rồi. Ta trước nay đều tin tưởng người không phạm ta thì ta không phạm người. Chỉ cần Cửu Phụng tộc đừng tới gây rắc rối thì đương nhiên ta chẳng quan tâm. Đương nhiên, nếu kẻ nào đến ức hiếp thì Lâm Động ta cũng chẳng phải loại ăn chay đâu.
Nói đến cuối cùng, ngữ khí Lâm Động có chút hung. Cửu Phụng tộc đúng là rất mạnh, nhưng nếu Lâm Động là sâu kiến mà trà đạp thì e là nhầm rồi.
- Hừ, không biết điều!
Mục Địch hừ lạnh, ánh mắt đầy nộ ý, những lúc này không thể bạo phát, chỉ gườm gườm nhìn Lâm Động rồi không để tâm nữa.
Trên bầu trời, Chúc Lê thấy vậy cười rồi dẫn theo vài trưởng lão Thiên Yêu Điêu tộc đáp xuống, cười nhìn Lâm Động:
- Tiểu tử ngươi đúng là đi đâu gây rắc rối đến đấy.
- Đại trưởng lão, việc này không liên quan đến ta. Bọn ta đến đây chưa nói được lời nào thì chúng đã tìm đến rồi.
Lâm Động nhún vai vẻ vô tội.
- Ngoài ra, đại trưởng lão, mọi người đến đây lẽ nào cũng có hứng thú với…
Thôn Phệ Thần Điện?
Lâm Động nhìn Chúc Lê, cuối cùng hạ giọng.
- Ta biết Thôn Phệ Tổ Phù nằm trong tay ngươi.
Chúc Lê nhìn Lâm Động đầy thâm ý, nói:
- Ngươi là người có khả năng có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ nhất. Lần này tộc trưởng phái bọn ta đến, ý tứ đại để là giúp ngươi. Tuy ngươi đã là Tiểu Phù Tông Cảnh nhưng e là dựa vào thực lực hiện tại để giành được truyền thừa không dễ.
- Vậy hãy thay vãn bối cảm tạ tộc trưởng.
Lâm Động cười, trong lòng cảm kích. Truyền thừa của Thôn Phệ Chủ có sức mê hoặc to lớn với bất cứ ai, thế nhưng Thiên Yêu Điêu tộc lại đến giúp hắn, ân tình này không nhỏ.
- Ha ha, Lâm Động tiểu ca, lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Khi Lâm Động và Chúc Lê nói chuyện thì bỗng có một tiếng cười quen thuộc vang lên. Lâm Động nghiêng đầu nhìn thì thấy một nhóm cường giả Long tộc đang tới. Người vừa cười chính là Đoạn Đào.
Lâm Động cung tay với Đoạn Đào, rồi nhìn sang Liễu Thanh nãy giờ vẫn nhìn hắn.
- Hê, ngươi chính là Lâm Động được Thanh Trĩ đại nhân nhìn trúng sao?
Cuồng khí trên mặt Liễu Thanh không hề giảm đi, hắn nhìn Lâm Động cười.
- Chính ta.
Tuy Liễu Thanh đầy cuồng khí nhưng Lâm Động lại không hề có ác cảm với hắn, cười nói
Liễu Thanh cười lớn, rồi bước chân ra, thanh quang bùng phát quanh người, tiếng long ngâm vang lên, hàng nghìn con thanh long bay ra, thanh thế đó khiến đỉnh núi toác ra vô số khe sâu.
Mấy người Thiên Long Yêu Soái, Tiểu Viêm thấy vậy thì giật mình, định chắn trước mặt Lâm Động thì hắn đã ngăn lại. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Nếu Liễu Thanh đại ca muốn kiểm tra Thanh Thiên Hóa Long Quyết của ta thì ta cũng không trốn tránh. E là làm mất mặt Thanh Trĩ tiền bối. Cũng được, hôm nay mong Liễu Thanh đại ca chỉ giáo!
Lâm Động cười, rồi siết tay lại, tử kim quang bùng phát, long uy cổ xưa mà thuần chính tựa cự long từ từ thức tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.