Vút!
Trong biển ma khí vô tận, một đạo thân ảnh mang hắc lôi quang đan xen bay vút qua. Những nơi hắn bay qua ma khí xung quanh điên cuồng xâm thực, nhưng mỗi khi chạm vào quầng sáng thì chúng đều phát ra tiếng phụt phụt rồi nổ tung. Hai tổ phù chầm chậm lưu chuyển khiến ma khí bốc hơi sạch sẽ.
Trong quầng sáng, Lâm Động khép hờ mắt lại, tinh thần lực lan tỏa cố gắng hết sức cảm ứng vị trí của Hắc Ám Chủ trong biển ma khí này.
Nhưng rõ ràng hắn chưa có kết quả nhanh chóng. Biển ma khí quá bao la, hơn nữa ma khí lan tràn cũng gây trở ngại không nhỏ cho Lâm Động.
- Hiện tại ngươi căn bản vẫn chưa đến Trấn Ma Ngục. Biển ma khí này chẳng qua chỉ là phần rò rỉ ra từ Trấn Ma Ngục mà thôi. Ngươi phải xuyên qua nơi này mới tới nơi.
Sau khi Lâm Động tốn bao công sức nhưng chẳng được gì, Nham mới uể oải nói.
Lâm Động nghe mà muốn tức nghẹn, hắn thật sự hết cách với kiểu chậm chạp đó, nhưng cũng chỉ đành nghiến răng mà tiếp tục bay về phía trước.
Hắn nhận ra rằng, càng vào sâu trong ma hại, ma khí từ bên dưới bốc lên cũng ngày một đậm đặc. Cảm giác tà ác quấn quanh người khiến Lâm Động giật mình, cũng may hắn có hai đại tổ phù hộ thân, nếu không có lẽ bị ma khí xâm thực mất đi thần trí từ lâu rồi.
- Hình như sắp hết rồi…
Sau gần nửa giờ nữa, Lâm Động nheo mắt, hắn cảm nhận được biển ma khí phía dưới bắt đầu xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/711227/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.