Chương trước
Chương sau
Đằng sau cánh cửa đá là một vùng tối đen kịt đáng sợ.
Lâm Động nhìn chăm chăm khoảng không gian đó, rồi nhìn sang Nham, hai người đều chau mày, rõ ràng họ cảm nhận được một sự bất thường nào đó.
- Đi nào.
Nham khẽ nói rồi bay vào trước. Lâm Động cũng theo sát, đến lúc này, dù có chuyện gì cũng không thể bỏ chạy được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người vào trong khoảng không gian đen kịt, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể họ dần đẩy lùi bóng tối.
Cạch.
Nham dừng bước, nhìn vào không gian dường như vô tận, ánh mắt lạnh băng.
- Nhiều năm vậy rồi mà ngươi không thay đổi thủ đoạn sao?
Tiếng quát vang khắp không gian, rồi bạch quang ôn hòa bùng phát từ người hắn. Bóng tối trước sự khuếch tán của bạch quang dần dần bị đẩy lùi.
Lâm Động nhìn xuống dưới, đồng tử co lại:
- Đây là…
Bóng tối tan đi để lộ một cảnh tượng kỳ lạ. Đó là một vùng biển đen đặc quánh, tỏa ra thứ khí tà ác kinh người.
Bên trên là vô số cây thạch trụ khổng lồ, trên đỉnh mỗi cây là các món Thần Vật khác nhau. Chỉ có điều chúng đều đen tuyền, nhỏ ra từng giọt dịch thể đen chảy xuống biển.
Một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Đồng tử Lâm Động co lại, hắn có thể cảm nhận được thứ khí tà ác kinh người từ đó, hơn nữa nó lại không giống như do Dị Ma Vương tạo ra.
- Đây là cái gì? Huyền Thiên Điện đâu?
Lâm Động khẽ nói.
Sắc mặt Nham lúc này trở nên rất khó coi, hắn hít sâu một hơi rồi chỉ tay về trung tâm của những cây thạch trụ. Lâm Động nhìn theo thì thấy ở chân thạch trụ có vô số sợi xích đen…
Nhìn thuận theo chúng thì thấy trên biển đen có một quanh ảnh chỉ nhỏ bằng đứa trẻ sơ sinh, thân ảnh đó bị xích quấn chặt không thể động đậy, hắc khí cũng không ngừng xâm thực vào nó.
- Đó chính là…Điện Linh của Huyền Thiên Điện sao?
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, thân ảnh đó nhìn chỉ giống như đứa trẻ sơ sinh nhưng đôi mắt cụp xuống, hàng lông mày vốn có màu trắng đã bị hắc khí bao phủ.
- Sao lại như vậy?
Lâm Động vẻ mặt ngưng trọng, dường như Huyền Thiên Điện đã bị dị ma khí xâm thực…
- Đây là Vạn Ma Thực Trận, dùng vạn ma chi khí tạo thành trận, vô cùng đáng gờm.
Nham nói.
- Vạn Ma Thực Trận?
Lâm Động chau mày, nhìn xuống phía dưới:
- Ở đây…sao lại nhiều dị ma như vậy? Đúng rồi…
Hắn bỗng nhìn lên những món Thần Vật phía trên những cột thạch trụ:
- Là chúng?
- Đó là những Thần Vật từng giết dị ma…
Nham khẽ nói:
- Nhưng đồng thời chúng cũng bị nhiễm ma khí, có lẽ Huyền Thiên Điện muốn tịnh hóa chúng nhưng không ngờ dị ma khí tụ lại mạnh đến mức này.
- Hơn nữa nó quên mất rằng, những món Thần Vật khác vì giết dị ma mà nhiễm Cổ Mộng Kỳ thì bản thân nó cũng vậy…Huyền Thiên Điện có sức mạnh phong ấn, Dị Ma Vực bị phong ấn xâm thực sẽ dần biến mất, nhưng cũng vẫn còn chút ý thức ẩn tàng. Ngươi từng giao đấu với dị ma chắc biết sinh mệnh lực của thứ sinh vật đáng ghét này biến thái đến mức nào…
Lâm Động gật đầu, ngay Thanh Trĩ dùng thực lực Luân Hồi Cảnh thi triển Diệt Vương Thiên Bàn mà cũng không hoàn toàn tiêu diệt được Thiên Minh Vương.
- Ý ngươi là khi Huyền Thiên Điện muốn tịnh hóa những món Thần Vật bị nhiễm Cổ Mộng Kỳ thì ý thức của Dị Ma Vực ẩn tàng trong nó gây rối, cuối cùng gây nên tình trạng này?
Nham gật đầu, khẽ thở dài:
- Những món Thần Vật này vốn dĩ có thể để mặc cho thời gian xâm thực rồi biến mất, nhưng tên cố chấp này không nỡ…
Lâm Động kinh ngạc, Huyền Thiên Điện lại có cảm xúc như con người vậy sao? Xem ra linh trí cũng không thua kém Nham là bao.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Đương nhiên là giúp nó tịnh hóa dị ma khí.
Nham nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn biển đen, cười khảy:
- Bọn dị ma này chết rồi cũng không an phận.
Hắn quát lên một tiếng, bàn tay bắn ra một đạo bạch quang xuống mặt biển.
Uỳnh!
Bạch quang tỏa ra từng đợt khiến dị ma khí đặc quánh ở xung quanh nhanh chóng tan chảy.
Grào!
Mặt biển cuồn cuộn điên cuồng rồi có tiếng gầm phẫn nộ vọng ra. Chỉ thấy sóng biển tụ lại biến thành ma ảnh khổng lồ. Bên trong ma ảnh là một đôi mắt tà ác nhìn lên trời, gầm lên phẫn nộ:
- Tổ Thạch? Lại là tên khốn kiếp nhà ngươi!
Trong trận đại chiến Viễn Cổ, Tổ Thạch đã giết vô số dị ma, thứ kia cũng có chút ý thức, nhận ra Tổ Thạch cũng không có gì lạ.
- Một thứ hỗn tạp tụ lại từ vô số dị ma, còn sống làm gì?
Nham lạnh lùng nhìn ma ảnh, búng tay một cái, một đạo bạch quang bắn xuống, ma ảnh lập tức kêu lên thảm thiết rồi vội vàng chui xuống ma hải.
- Tổ Thạch, ngươi dám động thủ, không sợ ta giết tên này sao?
Nham cười khảy, nhìn quang ảnh bị vô số xích sắt quấn lấy, quát lên:
- Huyền Thiên Điện, ngươi còn giữ trạng thái rụt cổ này đến bao giờ?
Lâm Động nhìn thấy quang ảnh kia khẽ động đậy, rồi đôi mắt dần mở ra, mơ hồ một lúc, khi nhìn rõ Nham thì thở phào nhẹ nhõm.
- Không ngờ người đến lại là ngươi…
Giọng nói của Huyền Thiên Điện Điện Linh vô cùng non nớt, nhưng đằng sau đó lại có cảm giác cổ xưa, sự kết hợp của hai thứ này nghe vô cùng quái dị.
- Cũng nhờ ngươi biến mình thành thế này.
Nham lắc đầu bất lực, rồi nói:
- Bọn ta sẽ động thủ, ngươi tự bảo vệ được chứ?
Huyền Thiên Điện Điện Linh vươn vai, nhìn ma ảnh, nói:
- Cứ ra tay đi, nếu hắn làm gì được ta thì đã không kéo dài lâu như vậy. Nhưng các ngươi muốn phá vỡ đại trận thì nhất định phải trừ bỏ tận gốc ma khí trong Thần Vật.
- Ma ảnh giao cho ta.
Nham gật đầu, rồi nhìn Lâm Động:
- Việc trừ bỏ ma khí giao cho ngươi.
Lâm Động cười, tâm thần khẽ động, lôi quang và hắc quang chói lòa bùng phát, cả hai tổ phù đều xuất hiện.
- Lôi Đình Tổ Phù? Thôn Phệ Tổ Phù?
Huyền Thiên Điện Điện Linh thấy thế sững người, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ.
- Động thủ!
Nham hô lớn, rồi bạch quang bắn ra từ cơ thể Lâm Động biến thành tấm phfu thạch cổ xưa, nhanh chóng phình to ra. Lâm Động lúc này mới nhạn ra bề mặt của phù thạch có khắc những đường hoa văn cổ xưa cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Là Bát đại tổ phù?
Lâm Động giật mình, sức mạnh của Bát đại tổ phù rất giống nhau, cũng có nghĩa là Tổ Thạch có sức mạnh của tám loại tổ phù, chỉ là có phần yếu hơn. Nhưng dù vậy cũng vô cùng khủng khiếp rồi. Dù sao thì Lâm Động cũng chỉ có hai tổ phù.
Đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao Tổ Thạch lại đứng thứ hai trong bảng Viễn Cổ Thần Vật rồi.
- Vậy thì cái đứng thứ nhất sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Khóe miệng Lâm Động không kìm được co giật, Tổ Thạch đã khủng khiếp như vậy, hắn thực sự không tưởng tượng được món Viễn Cổ Thần Vật đứng thứ nhất sẽ thế nào?
Uỳnh uỳnh!
Trong lúc Lâm Động thất thần thì Nham đã xuất hiện bên trên Tổ Thạch rồi hai bên kết hợp biến thành một đạo bạch quang chói lòa, xông thẳng tới ma hải. Ma hải nổi sóng điên cuồng.
- Ta cũng ra tay thôi.
Lâm Động lập tức nắm chặt hai tay, trên đỉnh đầu là tiếng sấm rền, hình thành nên vô số xoáy đen.
Uỳnh!
Lâm Động biến hóa thủ ấn, rồi đột nhiên dừng lại. Hàng vạn đạo lôi đình cùng với xoáy đen ập xuống như vũ bão, thanh thế vô cùng kinh người.
Sức mạnh của hai đại tổ phù đã được triển khai triệt để.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.