Trong đại điện, không gian tĩnh lặng một cách chết chóc, mọi gương mặt đều trong tình trạng cứng đờ, họ hoảng hốt nhìn người thanh niên ngồi phía trên kia. Một số người day day tai như thể mình vừ nghe nhầm. - Hắn đến để đòi nợ Từ Chung… Một vài người nhìn nhau, rồi nhếch mép nghĩ bụng Lâm Động cũng thật có bá khí, có điều nói ra câu như vậy thì phải trả giá không nhỏ đâu. Kẻ ngồi trên vương tọa kia là kẻ thống trị Lôi Uyên Sơn đó, hắn cũng là một trong Bát đại Yêu Soái cơ mà. Đó là cường giả đỉnh cấp đã là Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong, chỉ còn cách Chuyển Luân Cảnh một bước nữa thôi. Vậy mà bây giờ, thanh niên có vẻ như chỉ Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại muốn đòi nợ hắn…Cảnh tượng này nhìn có vẻ rất hoạt kê, chỉ là không biết tại sao dù thấy buồn cười nhưng họ lại không thể cười nổi. Họ nhận thấy Lâm Động có lẽ không phải tên ngốc, nhưng hắn không hề ngại ngần nói mạnh mồm như vậy, gương mặt cũng chẳng có chút sợ hãi. Biểu hiện này nếu không phải Lâm Động ngu ngốc đến cực điểm thì chắc hẳn hắn có tự tin…Tiu mọi người không hiểu sự tự tin đấy hắn lấy đâu ra, nhưng nếu đưa ra kết luận ngay lúc này thì quá ngu xuẩn. Phía trước đại điện không khí đặc quánh lại. Bát tướng còn lại, bao gồm cả mấy người Trần Thông đều toàn thân lạnh toát nhìn về Lâm Động. Họ vẫn biết Lâm Động, Tiểu Viêm hôm nay sẽ hành động, nhưng không ngờ Lâm Động lại bá khí đến vậy. Nhưng làm vậy thì thật sự không còn đường quay lại nữa. Trên vương tọa, Từ Chung hơi ngả người ra trước, mắt trừng trừng nhìn Lâm Động, trong mắt như có những tia máu lạnh băng hiện lên. - Đòi nợ? Từ Chung nhếch mép, thân thể rung lên, rồi tiếng cười lớn vang khắp đại điện. Mộ lúc sau hắn mời từ từ cúi xuống, khóe miệng nhếch lên châm chọc: - E là ngươi không có tư cách đòi nợ Từ Chung ta đây! - Vậy cứ thử xem sao! Mắt Tiểu Viêm lóe hung quang, đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn đem theo kình lực kinh người bay thẳng về phí Từ Chung. Bùm! Ánh mắt Từ Chung lạnh băng, thân thể vẫn không hề động đậy, khi chiếc bàn còn cách hắn khoảng vài trượng thì nổ tan tành. - Chư tướng, bắt lấy hai tên phản tặc này cho ta! Từ Chung quát. Soạt! Sơn Tướng Mông Sơn và Thiên Ngạc Tướng lập tức đứng dậy. Ngay sau đó chúng cảm thấy có gì không ổn, sắc mặt hơi thay đổi nhìn sang bọn Trần Thông thì thấy tay họ cầm chặt ly rượu, sắc mặt biến hóa không ngừng. Hoắc Diểu nhìn Tiểu Viêm, khẽ cắn môi, cũng không đứng dậy động thủ. - Trần Thông, ngươi đang làm gì vậy? Thiên Ngạc Tướng quát. Năm người Trần Thông nhìn nhau rồi cùng lóe hung quang, dù sao họ cũng có huýet tính, cục diện lúc này đã không thể rút lui được nữa, vậy thì liều thôi. - Bọn ta muốn gì, không phải ngươi biết rõ rồi sao? Trần Thông nghiến răng. - Ngươi dám phản lại Yêu Soái? Các ngươi muốn chết sao? Các ngươi quên Ám Uyên Quỷ Phù lợi hại thế nào rồi sao? Sơn Tướng Mông Sơn cười khảy, nhưng trong mắt hắn cũng có chút hoảng loạn. Cục diện này đúng là có phần nằm ngoài dự liệu của hắn. Ai ngờ được có đến bảy trong chín đại tướng lại làm phản? Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị chấn động. Cảnh này là sao? Chư tướng đoạt quyền? - Ha ha, thì ra đều có chuẩn bị cả rồi… Tiểu Viêm nhìn mấy người Trần Thông, ánh mắt thêm phần tối tăm, hắn nhìn Tiểu Viêm: - Viêm Tướng, thật không ngờ, chỉ trong một năm đã lại lôi kéo được đến năm đại tướng thủ hạ của bản vương. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com - Hoắc Diểu, lẽ nào ngươi cũng định theo Viêm Tướng phản lại bản vương? Từ Chung bỗng quay sang Hoắc Diểu. Hoắc Diểu không giống như những người kia, bản thân cô ta có bối cảnh khiến Từ Chung cũng không dám gây sự, nếu ngay cô cũng giúp Tiểu Viêm… Hoắc Diểu khẽ cắn môi, lưỡng lự một chút rồi nói: - Món nợ ân tình ta nợ ngươi có lẽ đã trả hết rồi. Nhưng hôm nay vẫn mong Yêu Soái đại độ một chút, nến không thì e là Lôi Uyên Sơn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Từ Chung cười nhạt: - Việc đó thì ngươi không cần quan tâm. Ngươi nói đúng, món nợ ân tình đó ngươi cũng trả hết rồi, từ giờ ngươi có thể rời khỏi Lôi Uyên Sơn. Thân phận của Hoắc Diểu là khác, Cửu Mệnh Thiên Miêu đằng sau cô ta cũng là một trong Bát Đại Vương Tộc, Từ Chung tự nhiên không dám giở trò gì, chứ nếu bị trưởng bối của cô ta biết thì e là Lôi Uyên Sơn kko chịu nổi nộ hỏa. Tuy Từ Chung cũng là Ám Uyên Hổ Tộc, nhưng hiển nhiên hắn không thể vì thế mà khai chiến với một chủng tộc cũng là một trong Bát Đại Vương Tộc. Hoắc Diểu khẽ nắm tay lại, ánh mắt lay động, không biết đang suy nghĩ điều gì. - Ha ha, chư vị, hôm nay vốn định cho mọi người vui vẻ một bữa, nhưng không ngờ lại có chuyện xảy ra. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, đợi khi bản vương giải quyết xong thì cuộc sơn tụ lại tiến hành bình thường. Từ Chung chầm chậm đứng lên, cười nhạt. Tất cả mọi người trong điện nhìin nhau rồi cười khan đáp lời. Một số người ánh mắt lay động, Lôi Uyên Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, dù hôm nay có giải quyết được thì thực lực chắc chắn sẽ giảm sút. Mà đến lúc đó họ có thể tranh thủ thoát khỏi sự khống chế của Lôi Uyên Sơn. Dù sao thì Từ Chung có bản lĩnh lớn thế nào cũng khó lòng đối đầu với nhiều phía. Có điều, Từ Chung không hề quan tâm điều đó, trong mắt hắn, những người kia chỉ là đám sâu bọ mà thôi. Đến khi tẩy rửa môn hộ xong, cho những kẻ kia biết sức mạnh của hắn là chúng tự nhiên sẽ không dám có ý đồ nữa. Chỉ là, để chặn đứng hoàn toàn tình hình như hôm nay, có lẽ hôm nay cần phải dùng một phải thủ đoạn tàn độc rồi. - Trần Thông, bản vương cho các ngươi một cơ hội, mười giây sau động thủ bắt Viêm Tướng, bản vương sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Từ Chung nói. Năm người Trần Thông nghe vậy sắc mặt đều cứng đờ, nhưng không hề động thủ. Sau mười giâu, ánh mắt Từ Chung hiện sự tàn độc, hắn nắm tay lại, một đạo quang phù xuất hiện trong tay rồi hắn siết mạnh. Thế nhưng khi phù văn nổ tung, không hề có cảnh như hắn tưởng tượng. Khóe miệng năm người Trần Thông khẽ co giật, nhìn Từ Chung trừng trừng, sự sợ hãi trước đó đã bị thay thế hoàn toàn bởi sự phẫn nộ. Họ biết phù văn vừa rồi là cái gì, nếu trong cơ thể vẫn còn Ám Uyên Quỷ Phù thì họ đã nổ tung từ lâu rồi. - Ám Uyên Quỷ Phù trong người họ đã bị ta giải trừ rồi, Lâm Động nhìn Từ Chung một mình biểu diễn xong mới cười nhạt, nói. - Vậy sao… Từ Chung hít sâu một hơi, sắc mặt hắt dần tím lại quay sang nhìn Lâm Động: - Vậy đợi khi bắt được, ta sẽ cho vào người ngươi một trăm đạo Ám Uyên Quỷ Phù, cho ngươi nếm thử mùi vị xem sao. - Lão tử giết ngươi trước! Cuối cùng Tiểu Viêm vùng lên, sát khí lan tỏa, nguyên lực phía sau ngưng tụ biến thành một con quang hổ đen gầm thét, rồi lao thẳng về phía Từ Chung. Thế nhưng khi hắc quang sắp đâm thẳng lên người Từ Chung thì một đạo hắc quang lóe lên, một hắc ảnh xuất hiện phía trước hắn. Binh! Giống như hai nắm đấm khổng lồ đâm vào nhau, một luồng kình phong khiến người ta nghẹt thở cuộn trào, hai thân ảnh cùng lùi sau vài bước, bước đến đâu đá tan thành cát bụi. Kình phong lan tỏa, mọi người nhìn thì chỉ thấy bên cạnh Từ Chung xuất hiện một hắc ảnh, toàn bộ cơ thể được bao phủ quanh hắc bào, chỉ có luồng nguyên lực kinh người tỏa ra từ hắn mới khiến người khác biết thực lực của hắn mạnh mẽ thế nào. - Ảnh Tử Vệ! Mấy người Trần Thông nhìn hắc ảnh đó, ánh mắt đều tối lại, nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên, hiển nhiên đã biết về nó. Lâm Động nhìn Ảnh Tử Vệ, thực lực Tử Huyền Cảnh viên mãn, Ảnh Tử Vệ quả nhiên lợi hại… - Bản vương từ lâu đã biết nghiệt súc ngươi không có ý đồ gì tốt. Ngươi tưởng ta không chuẩn bị sao? Từ Chung cười khảy. - Một Ảnh Tử Vệ Tử Huyền Cảnh viên mãn, vẫn trong dự liệu thôi. Lâm Động mỉm cười. - Vậy sao? Khóe miệng Từ Chung nhếch lên, rồi nói: - Thêm một vị Yêu Soái nữa thì sao? Tất cả mọi người đều giật mình, thêm một Yêu Soái? - Ha ha, xem ra đúng như ngươi nói, đệ nhất hãn tướng thủ hạ của ngươi muốn ra tay với ngươi trong cuộc sơn tụ. Đột nhiên có tiếng cười tựa sấm rền vang lên trong đại điện. Rồi trên trần đột nhiên nổ tung, những tảng đá lớn rơi xuống, một nam tử mặc sư giáp cùng với khí thế kinh người xuất hiện trước mọi người. - Đó là…Yêu Soái của Bách Thú Lĩnh…Tần Sư? Mọi người thấy nam tử mặc sư giáp vừa xuất hiện sắc mặt lập tức thay đổi. Năm người Trần Thông mặt đều tái nhợt, hiển nhiên không thể ngờ Từ Chung lại mời một vị Yêu Soái đến. - Từ Chung, bản vương đồng ý giúp ngươi, nhưng ngươi phải biết công xá là thế nào đấy… Tiếng cười của Tần Sư giống như tiếng sư tử hống vang vọng khắp đại điện khiến người ta đinh tai nhức óc. - Ngươi giết tên tiểu tử này thì ta đồng ý với điều kiện của ngươi. Từ Chung nói. Tần Sư nhìn Lâm Động, nhếch mép: - Xem ra lần này ta lợi rồi, được, như ngươi nói! Grào! Thân thể Tần Sư khẽ động, biến thành một đạo kim quang chói lòa, kim quang ngưng tụ lại thành con kim sư hùng dũng lao thẳng về phía Lâm Động. Thế nhưng đối mặt với công thế mạnh mẽ đó, Lâm Động vẫn không hề động đậy. Kim quang xuất hiện phía trên đỉnh đầu Lâm Động, cảm nhận được thứ năng lượng cuồng bạo đó, bọn Trần Thông đều không kìm được thấy tuyệt vọng. Binh! Âm thanh trầm đục vang lên, lúc này mặt đất sụp xuống, vô vàn đường rạn nứt hình mạng nhện lan rộng ra khắp nơi. Mọi người lập tức nhìn sang, con người đó…bị một chiêu chí mạng rồi sao? Từ Chung cười khảy, thực lực của Tần Sư tương đương với hắn. Nếu đánh toàn lực, đừng nói Lâm Động, ngay một cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn cũng trọng thương, thậm chí mất mạng. Bụi tung mù mịt, rồi dần tan đi, để lộ ra cảnh tượng ở đó. Một thân ảnh gầy gò vẫn đang ngồi bình tĩnh. Còn nhìn thấy được chén rượu trong tay hắn. Hắn cầm chén lên uống cạn, từ từ ngẩng lên nhìn Từ Chung lúc này đang sững sờ, rồi nói: - Xin lỗi, ta cũng có chuẩn bị. Cả không gian lặng như tờ, bên cạnh người thanh niên đó lúc này có một thân ảnh đen tuyền không biết xuất hiện từ bao giờ. Bàn tay của hắc ảnh đó đang tóm chặt nắm đấm của Tần Sư. Đòn công kích toàn lực của một Yêu Soái…lại dễ dàng bị chặn như vậy…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]