Chương trước
Chương sau
Dãy Lôi Uyên Sơn, đây là khu vực có danh khí trong cả Thú Chiến Vực. Nguyên nhân chủ yếu chính là vì một trong Bát đại thế lực mạnh nhất Thú Chiến Vực, tọa lạc ở đây.
Là nơi long đầu của khu vực này, sự thống trị của Lôi Uyên Sơn lấy dãy Lôi Uyên Sơn này làm trung tâm và mở rộng ra vùng cương vực hàng vạn dặm. Trong khu cương vực này, bất cứ ai hay thế lực nào khác đều nằm dưới sự quản lý của Lôi Uyên Sơn.
Lôi Uyên Sơn chính là bá chủ của nơi đây!
Hôm nay rõ ràng là ngày náo nhiệt nhất của Lôi Uyên Sơn trong năm. Hàng năm Lôi Uyên Sơn đều có một buổi sơn tụ quy mô lớn. Lần sơn tụ nào các đại tướng dẫn quân chinh chiến ở bên ngoài cũng đều xuất hiện. Đồng thời những thế lực lớn nhỏ sống dựa vào Lôi Uyên Sơn cũng đem đồ tiến cống đến triều bái.
Vì thế, khi Lâm Động cùng Tiểu Viêm vào đến phạm vi của dãy Lôi Uyên Sơn, thấy nhân mã các phương tụ hợp lại cung không khỏi thấy kinh ngạc. Xem ra Lôi Uyên Sơn quả nhiên có vài phần uy phong…
- Cương vực Lôi Uyên Sơn rộng đến vài vạn dặm, trong đó có vô số các thế lực lớn nhở khác. Tuy Lôi Uyên Sơn trước nay không bận tâm đến sự tranh chấp giữa họ nhưng hàng năm họ bắt buộc phải tiến cống cho Lôi Uyên Sơn…
Tiểu Viêm cười nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, ở đây cũng giống như một vương triều, Lôi Uyên Sơn chính là vương tộc, còn các thế lực khác là thần tử. Họ cần đưa Lôi Uyên Sơn lên làm thủ lĩnh thì mới sinh tồn được tại địa vực này. Nếu không, Lôi Uyên Sơn xuất đại quân thì chắc chắn sẽ có cuộc tàn sát đẫm máu…
Cá lớn nuốt cá bé, đó là chân lý duy nhất không bao giờ thay đổi ở Yêu Vực.
Khi đến gần dãy Lôi Uyên Sơn, Hỏ Phệ Quân giảm dần tốc độ, thu hút nhiều ánh mắt sợ hãi nhin về phía họ. Tất cả những ai lăn lộn trong phạm vi Lôi Uyên Sơn đều không còn lạ gì với đội quân mạnh nhất Lôi Uyên Sơn này.
Đến chốt gác của Lôi Uyên Sơn, rõ ràng ở đây có trọng binh canh giữ, từng đôi mắt sắc bén quét quanh những người vào trong Lôi Uyên Sơn.
Nhưng đội Hộ Phệ Quân đến gần thì không khí ở đây đặc lại, sắc mặt ai cũng có chút thiếu tự nhiên, ánh mắt đầy dè chừng.
- Ha ha, thì ra là Viêm Tướng đến rồi…
Trên cao, một nam tử với gương mặt đen, thân thể phủ đầy vảy đen, nhìn xuống Hổ Phệ Quân, bao quyền, cười nói.
- Chắc Viêm Huynh cũng biết quy tắc vào Lôi Uyên Sơn. Bất cứ đội quân nào cũng chỉ được dựng trại dưới chân Lôi Uyên Sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu Viêm nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên:
- Thiên Ngạc Tướng, Thiên Ngạc Bộ của ngươi cũng chặn được Hổ Phệ Quân ta sao?
Nam tử kia cười khan:
- Viêm Tướng nói gì vậy, ta chỉ làm việc theo quy tắc mà thôi, nếu huynh có ý kiến thì cứ tìm Yêu Soái đại nhân là được.
Xung quanh có không ít thế lực từ các phương, họ đều thầm chép miệng nhưng cũng không dám nói gì. Ai chẳng biết Viêm Tướng và Thiên Ngạc Tướng là có chút xích mích. Hồi xưa hai bên từng đánh nhau, kết quả cũng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Thiên Ngạc Bộ trước nay nổi danh với chiến lực siêu cường lại thảm bại trước đội quân Hổ Phệ Quân mới thành lập không lâu. Sau trận chiến đó Hổ Phệ Quân mới dần trở thành đội quân có chiến lực mạnh nhất Lôi Uyên Sơn…
Nghe thấy Thiên Ngạc Bộ lôi Từ Chung ra uy hiếp, Tiểu Viêm chỉ cười nhạt, chỉ là trong mắt lóe lên sát ý. Thiên Ngạc Bộ chính là thế lực trực hệ của Từ Chung, nếu muốn ra tay với Từ Chung, chắc chắn Thiên Ngạc Bộ là một hòn đá ngáng đường.
- Hổ Phệ Quân nghe lệnh, dựng trại dưới chân núi!
Tiểu Viêm vung tay, hô lên tiếng như sấm rền.
- Rõ!
Tiếng đáp lại mang theo sát khí không hề che giấu vang lên, cả đội Hổ Phệ Quân ngồi xuống ngay tại chỗ, như vậy đã chặn mất một nửa đường ra vào.
Thiên Ngạc Tướng thấy vậy sắc mặt tối lại, hành động của Tiểu Viêm rõ ràng không nể mặt hắn.
- Đại ca, đi nào, đến Lôi Uyên Sơn.
Tiểu Viêm nhảy xuống khỏi cự thú, cười với Lâm Động.
Lâm Động gật đầu, cũng nhảy xuống.
- Đợi đã, đây là ai? Tại sao lại lạ vậy?
Thiên Ngạc Tướng bỗng quát.
Tiểu Viêm ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thiên Ngạc Tướng:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi ngay tại đây sao?
Sắc mặt Thiên Ngạc Tướng thay đổi, nguyên lực trong cơ thể lập tức trào dâng, dường như sợ Tiểu Viêm sẽ ra tay vậy.
- Hà hà, tại hạ là Lâm Động, huynh đệ của Viêm Tướng. Hôm nay có sơn tụ, ta cũng muốn đến gặp Yêu Soái đại nhân.
Lâm Động ngăn Tiểu Viêm lại, rồi cười với Thiên Ngạc Tướng.
- Huynh đệ?
Thiên Ngạc Tướng khựng người, các thế lực xung quanh cũng kinh ngạc nhìn. Từ lúc nào mà hung tướng giết người như ngóe lại có một vị huynh đệ là con người vậy?
- Đây là đại ca của ta.
Tiểu Viêm hừ lạnh, nhưng lời nói của hắn khiến sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Có ai ngờ một hung tướng ngay Yêu Soái cũng khó chấn phục lại cam tâm tình nguyện gọi một con người là đại ca?
- Lâm Động? Lẽ nào là Lâm Động đã đánh bại thành chủ Huyết Mãng Thành trong tin đồn?
Thiên Ngạc Tướng chau mày nghĩ rồi nói.
Lâm Động mỉm cười gật đầu.
Thiên Ngạc Tướng thấy vậy mới nhìn Lâm Động chăm chăm, trầm ngâm một chút rồi gật đầu cười:
- Vậy mời hai vị lên núi.
Tuy Lâm Động đánh bại Tào Doanh, nhưng Tào Doanh cũng chỉ là một thành chủ nhỏ bé một phương, căn bản không thể sánh được với Lôi Uyên Sơn. Có lẽ Lâm Động có bản lĩnh thật, nhưng vẫn không thể có sức uy hiép bằng Tiểu Viêm…
- Đa tạ Thiên Ngạc Tướng.
Lâm Động bao quyền rồi cùng Tiểu Viêm đi qua chốt canh nghiêm ngặt của thủ vệ. Hai thân ảnh nhanh chóng biến mất trong sơn đạo.
Thiên Ngạc Tướng nhìn hai thân ảnh đã đi xa, gọi một thủ hạ tới:
- Báo cáo việc này với Yêu Soái đại nhân.
- Hừ, ta muốn xem các ngươi định giở trò gì.
Khi thủ hạ lui đi, Thiên Ngạc Tướng cười khảy.
Lôi Uyên Sơn vô cùng nguy nga, trên đỉnh núi là một tòa điện sừng sững, trên bầu trời thỉnh thoảng có quang trận hiện ra, đó là tầng phòng ngự của Lôi Uyên Sơn.
Trên đỉnh núi chính của Lôi Uyên Sơn lúc này đã chật cứng người, đủ mọi loại âm thanh tạp loạn tụ lại với nhau.
Lâm Động theo Tiểu Viêm lên trên đỉnh của ngọn núi chính. Ở đó có một tòa điện khổng lồ, dòng người không ngừng nghỉ đang di chuyển vào trong. Cuộc sơn tụ Lôi Uyên Sơn quy mô quả nhiên quá lớn.
Dù sao Tiểu Viêm cũng là đệ nhất tướng của Lôi Uyên Sơn, nên đưa Lâm Động vào thẳng đại điện trước bao ánh mắt chăm chú nhìn, rồi đường hoàng ngồi xuống vị trí phía trên cùng của đại điện.
Ở Lôi Uyên Sơn, Tiểu Viêm coi như chỉ ở dưới mình Yêu soái Từ Chung. Hắn vừa ngồi xuống là vô số ánh mắt đều nhìn sang, rồi chuyển qua Lâm Động, chắc hẳn đều đang phán đoán thân phận của hắn.
Nhưng Lâm Động coi như không có chuyện gì, chỉ hơi cúi mắt ngồi tĩnh lặng.
Hai người Lâm Động vào chỗ ngồi không lâu, lại có các đại tướng khác lục tục kéo vào. Năm người trong đó chính là mấy người bọn Trần Thông. Nhưng hộ khi thấy hai người Tiểu Viêm chỉ trao đổi ánh mắt một cái rồi ngồi vào chỗ mình.
Có điều Lâm Động vẫn nhận ra sự căng thẳng trong mắt họ. Dù sao thì việc họ sắp làm có thể gây nên sóng lớn ở Thú Chiến Vực này…
Ngoài năm người kia, Lâm Động cũng nhìn thấy ba vị đại tướng khác của Từ Chung. Một người trong đó chính là Thiên Ngạc Tướng, một người khác cũng coi như quan mặt, chính là Sơn Tướng Mông Sơn từng dẫn quân đến Cửu Vĩ Trại định bắt Lâm Động.
Người này nhìn thấy Lâm Động, sắc mặt hơi tối lại, hừ một tiếng rồi vào chỗ ngồi.
Đại tướng còn lại là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, thân thể quyến rũ. Trên gươn mặt có đường vân giống như của mèo, điều này khiến cô ta có mỹ cảm rất hoang dã.
Sau khi xuất hiện cô ta thu hút không ít ánh nhìn, nhưng cô ta không hề quan tâm đến chúng. Ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Động, đương nhiên, nói chính xác hơn là nhìn Tiểu Viêm…
Ánh mắt đó có phần không bình thường, thậm chí có thể nói là…u oán.
Lâm Động nhướn mày, rồi nhìn Tiểu Viêm vẫn cúi từ nãy tới giờ, cười:
- Chuyện gì vậy?
Nếu là người khác chắc chắn Tiểu Viêm không thèm để ý, nhưng Lâm Động đã hỏi thì hắn đành bất lực nói:
- Không biết…một nữ nhân rất khó đối phó. Từng bị đệ xử một trận…rồi cứ bám lấy đệ.
- Cô ta cũng là người của Từ Chung?
Lâm Động ngạc nhiên hỏi.
- Không thể coi vậy…Dường như cô ta là người của Cửu Mệnh Thiên Miêu, nợ Từ Chung một món ân tình nên mới ở đây trả nợ.
Tiểu Viêm nói.
- Cửu Mệnh Thiên Miêu?
Lâm Động khựng người, đó là một trong Bát đại vương tộc đó, xem ra không hề đơn giản.
- Này, lần trước ngươi thắng ta, đã nói lần sau sẽ đấu lại, nhưng sao lâu như vậy không đến tim ta?
Nữ tử đó đột nhiên tiến lại, nhìn thẳng vào Tiểu Viêm nói. Điều này khiến Lâm Động rất kinh ngạc, nữ tử xinh đẹp hắn đã gặp không ít, nhưng lần đầu tiên thấy người đanh đá to gan thế này.
Tiểu Viêm chau mày, bực bội nói:
- Không rảnh.
- Ngươi!
Nữ tử kia bình thường cũng là người kiêu ngạo, bị Tiểu Viêm nói như vậy thì dựng ngược lông mày, nhưng rồi lại dịu xuống, nhìn sang Lâm Động, ngạc nhiên nói:
- Ngươi đưa con người đến tham gia sơn tụ?
Lâm Động có thể nhận ra ý tứ đặc biệt từ ánh mắt cô ta, chắc hẳn nếu hắn là nữ nhân này thì hắn đã rút kiếm rồi.
- Đây là đại ca ta.
Sắc mặt Tiểu Viêm trùng xuống.
Nữ tử nghe vậy cũng khựng người, ngay Từ Chung cũng không thể khuất phục hoàn toàn hắn, vậy mà hắn lại gọi một con người là đại ca? Hơn nữa từ giọng nói của Tiểu Viêm cũng nhận ra được tình cảm và sự tôn trọng thật sự. Đây là lần đầu tiên thấy tên hung hăng gần như lục thân không nhận này lại đối đãi với một người như vậy.
Vì thế sắc mặt vốn có phần cao ngạo của nữ tử đó đã dịu dàng hơn, nhìn Lâm Động cười:
- Lâm Động đại ca, lần đầu gặp mặt, tiểu muội Hoắc Diểu.
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người, bao gồm cả bọn Trần Thông sắc mặt đều thay đổi, ánh mắt trở nên cổ quáy. Từ lúc nào tiểu dã miêu cao ngạo chẳng ai chấn áp được lại trở nên thấu tình đạt lý thế này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.