Chương trước
Chương sau
Xung quanh hồ nước, một số đệ tử của Cổ gia tập trung lại, trong lúc nói chuyện không ngừng nhìn về phía mặt hồ.
Trên bờ, Cổ Yên hơi nhíu mày nhìn mặt hồ tĩnh lặng, Lâm Động đã ở dưới đó nửa tháng nữa mà chẳng có chút động tĩnh gì!
- Cổ Yên tỷ, đã nửa tháng rồi…!
Phía sau lưng Cổ Yên, Cổ Anh chau mày, biến cố lúc này hiển nhiên đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Nếu là bình thường, chắc chắn bọn họ có thời gian để đợi, nhưng hiện giờ chỉ còn nửa tháng nữa là tới Võ hội Ngũ gia rồi! Nếu cứ đợi tiếp e là bọn họ sẽ không kịp mất!
- Để ta xuống xem sao?
Cổ Yên trầm ngâm một chút, cuối cùng nghiến răng nói. Nàng cũng hiểu thời gian lúc này cấp bách thế nào, nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ một đối tượng viện trợ hiếm có như Lâm Động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cổ Anh nghe vậy cũng gật đầu.
Xoẹt!
Trước nay Cổ Yên vẫn luôn hành sự rất dứt khoát, đã quyết định thì nàng lập tức động thân bay tới. Nhưng khi sắp chui xuống hồ thì bỗng cặp mắt nheo lại, rồi vội vàng lùi về phía sau.
Bùm!
Cổ Yên vừa lùi lại thì mặt hồ bỗng bắn lên một cột nước khổng lồ, nước đổ xuống ào ào tựa như màn mưa. Một thân ảnh bay ra trước ánh mắt phấn khích của Cổ Yên rồi đáp xuống bên cạnh bờ hồ.
- Lâm Động đại ca!
Cổ Nhã thấy thân ảnh quen thuộc đó, vội vã tiến lại.
Cổ Yên cũng đáp xuống, ánh mắt nhìn thân ảnh kia có kinh ngạc, không khỏi kêu lên:
- Ngươi… ngươi cũng đột phá Sinh Huyền Cảnh rồi?
Cổ Yên vừa dứt lời thì đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh đều kêu lên ngạc nhiên, ai ai cũng nhìn Lâm Động với ánh mắt không thể tin nổi. Bọn họ biết trước khi Lâm Động xuống hồ chỉ là Cửu Nguyên Niết Bàn, dù hắn có Sinh Sinh Huyền Linh Quả đi nữa cũng không thể nào lại đột phá được Sinh Huyền Cảnh chứ?
- May mắn thôi!
Lâm Động cười, cũng không giải thích gì nhiều.
Cổ Yên nghe thấy thế cũng chỉ nhìn Lâm Động lâu một chút. Nàng đoán thực lực hắn tăng mạnh như vậy có lẽ vì đã gặp được cơ ngộ gì dưới hồ. Xem ra bọn họ đã bị Sinh Sinh Huyền Linh Quả che mờ mắt, bỏ qua mất những thứ bảo bối khá quý giá hơn rồi.
Dù có chút tiếc nuối nhưng Cổ Yên cũng là người phóng khoáng, rất nhanh đã trở lại bình thường, nhất thời có chút mừng rỡ. Thực lực của Lâm Động giờ đã là Sinh Huyền Cảnh, tuy chưa vững vàng ở Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, nhưng khi còn là Cửu Nguyên Niết Bàn, hắn đã có thể đối kháng được với Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, giờ đã chính thức bước vào tầng thứ này, có lẽ sẽ khó gặp đối thủ. Nếu mời được hắn viện trợ cho Cổ gia thì khả năng chiến thắng chắc chắn sẽ không nhỏ!
- Thời gian qua làm phiền mọi người rồi!
Lâm Động khẽ cười, hắn có thể nhận ra Cổ Yên đã tu luyện xong từ lâu, nhưng bọn họ vẫn ở lại đây hiển nhiên để bảo hộ cho hắn. Tuy hắn ở dưới đáy hồ tìm được nơi tu luyện an toàn hơn, nhưng tâm ý này của người khác, hắn vẫn phải cảm tạ.
Cổ Yên lắc đầu, lưỡng lự một chút rồi nhìn thẳng vào Lâm Động, nói:
- Lâm Động, ta có chuyện muốn nhờ ngươi!
- Ồ?
Ánh mắt Lâm Động khẽ động, cười nói:
- Nói thử xem sao!
Cổ Yên thấy Lâm Động không nhận lời ngay thì thầm kêu khổ, nhất thời kể lại chuyện Cổ Vân Thiên bị đánh trọng thương trước khi Võ hội Ngũ gia diễn ra.
- Ngươi muốn mời ta giúp Cổ gia đoạt Quán quân?
Nghe xong, Lâm Động hơi nhíu mày.
- Đúng!
- Xin lỗi, ta mới đến Loạn Ma Hải, chưa quen với môi trường, con người ở đây, không muốn tham gia vào sự tranh đấu giữa các đại Gia tộc các ngươi!
Lâm Động nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối. Ngũ Đại Gia Tộc của Hải vực Thiên Phong đều có thực lực không tệ, nếu Lâm Động giúp Cổ gia đoạt Quán quân, chắc chắn sẽ khiến các Gia tộc khác không thoải mái. Hắn không hề muốn vậy. Hắn không có hứng thú với những cuộc tranh đấu vô vị.
Lâm Động từ chối khiến đám đệ tử Cổ gia có phần lúng túng, nhưng cũng không còn cách nào, đành lắc đầu cười khổ.
Cổ Nhã nhìn Lâm Động, cũng không nói giúp Cổ Yên. Tuy nàng ngây thơ, nhưng cũng cũng biết không nên cưỡng ép Lâm Động làm gì. Trên đường đi, Lâm Động đã giúp Cổ gia rất nhiều rồi, nếu yêu cầu hơn nữa thì có phần quá đáng.
Cổ Yên cười khổ, nàng cũng hiểu một chút tính cách của Lâm Động, nên cũng không quá bất ngờ khi hắn từ chối.
Nói ra thì Cổ Yên cũng là một mỹ nhân khá lạnh lùng, bình thường nếu có yêu cầu gì, những đệ tử ở xung quanh không ai là không cố gắng lấy lòng nàng. Nhưng Lâm Động lại từ chối dứt khoát thế này, dù sao tuy Cổ Yên đẹp nhưng vẫn kém Lăng Thanh Trúc một bậc, khí chất lạnh lùng cũng không thể so sánh nổi. Vì thế những ưu thế như sắc đẹp chẳng có tác dụng gì với Lâm Động.
- Lâm Động, ngươi có biết Hồng Hoang Tháp không?
Nhưng Cổ Yên vẫn chưa từ bỏ, nàng nhìn Lâm Động, hỏi.
- Hồng Hoang Tháp?
Lâm Động khẽ khựng người một chút, rồi lắc đầu.
- Hồng Hoang Tháp là một nơi bảo địa để tu luyện được để lại từ thời Viễn Cổ. Nghe nói trong đó có Hồng Hoang Khí, thứ năng lượng này có thần hiệu tẩy rửa cốt tủy, cường hóa nhục thể, có thể khiến người ta thay da đổi thịt. Rất nhiều cường giả đều muốn có cơ duyên được tiến vào trong đó.
Cổ Yên nói.
- Cường hóa nhục thể?
Lâm Động nhướng mày, nhưng vẫn không thể hiện mình quá hứng thú, bởi vì dù sao giờ nhục thế của hắn cũng rất mạnh mẽ rồi.
- Đây chính là Hồng Hoang Châu bên trong Hồng Hoang Tháp, trong nó có Hồng Hoang Khí!
Trong bàn tay Cổ Yên xuất hiện một viên Thạch châu màu vàng nhạt, nàng búng tay, viên Thạch châu bắn về phía Lâm Động.
Lâm Động bắt lấy, vừa chạm vào dường như có một luồng khí tức hùng hồn tỏa ra từ viên Thạch châu này. Hắn nắm chặt lấy, tâm thần khẽ động phát ra lực thôn phệ.
Uỳnh!
Gần như ngay cả tức khắc, Hồng Hoang Châu tan thành tro bụi, nhất thời hắn cảm nhận được một luồng năng lượng tinh thuần bỗng chảy vào người mình.
Theo đó, thanh quang trong người hắn cũng cuộn trào, tiếng long ngâm thấp thoáng đâu đó vang lên.
Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, bởi vì hắn cảm nhận được Thanh Thiên Hóa Long Quyết bỗng tự động vận chuyển, dị động này chính là do năng lượng trong Hồng Hoang Châu gây ra!
Dường như Hồng Hoang Khí rất có tác dụng cường hóa với việc luyện thể!
- Quả nhiên rất tốt!
Lâm Động lẩm bẩm, nhất thời ngay khi hắn dứt lời, một luồng hấp lực mạnh mẽ đột nhiên bùng phát từ sâu trong cơ thể hắn, rồi hấp thụ đi lượng Hồng Hoang Khí kia!
- Grào!
Ngay khi Hồng Hoang Khí bị hút đi, thanh quang trong cơ thể Lâm Động bỗng bùng phát lên, định cướp lại Hồng Hoang Khí, nhưng vào lúc quan trọng đã bị Lâm Động áp chế xuống!
- Cái quái gì thế này?
Sắc mặt Lâm Động vô cùng quái dị, bởi vì hắn nhận ra, vừa rồi chính là Thạch phù thần bí đã cướp đi Hồng Hoang Khí.
Uỳnh uỳnh!
Hồng Hoang Khí bị hút hết vào Thạch phù thần bí, nhất thời từ trong chiếc Thạch phù nhiều năm nay chẳng có nhiều động tĩnh bỗng có ý niệm tỏa ra, trong ý niệm chẳng có gì khác ngoài sự tham lam, thèm muốn!
Đó là nhu cầu cực kỳ bức thiết về Hồng Hoang Khí!
- Thạch phù muốn có Hồng Hoang Khí?
Khóe miệng Lâm Động giật giật, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thạch phù có yêu cầu đối với thứ gì đó.
Hiện giờ Lâm Động cũng đã nắm rõ hơn một chút về lai lịch của Thạch phù thần bí. Nó chính là vật của Phù Tổ đại nhân, một cường giả đỉnh cấp trong thiên địa thời Viễn Cổ. Từ Đại Hoang Vu Bi hắn được biết Thạch phù thần bí trong tay hắn đã bị trọng thương, có thể thức tỉnh nó hay không phải xem cơ duyên của hắn.
Mà lúc này có phải Hồng Hoang Châu đã đánh thức nó không?
Ánh mắt Lâm Động lấp lánh, một lát sau bỗng ngẩng đầu lên cười với Cổ Yên:
- Cổ Yên cô nương, làm thế nào để vào Hồng Hoang Tháp?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.