Nàng thiếu nữ ngồi đả tọa trên tảng đá xanh, mái tóc dài màu lam xõa sau lưng, phảng phất còn thấy ánh sáng lạnh lẽo lan tỏa hàn ý.
Thứ hàn ý đó không nồng đậm nhưng lại lạnh đến thấu xương, cảm giác như linh hồn cũng bị đóng băng lại.
- Chuyện này là sao?
Lâm Động có phần chấn động nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên hắn không hiểu tại sao Ứng Hoan Hoan tu luyện lại có biến cố này.
- Nàng ta không đơn giản đâu!
Ánh mắt Tiểu điêu có phần ngưng trọng, nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, tình hình này đúng là người đơn giản không thể làm ra được.
Trước sự chăm chú của ba người Lâm Động, gương mặt Ứng Hoan Hoan hiện lên vẻ đau đớn, rồi cơ thể từ từ bay lên, vô số vòng sáng màu lam không ngừng tỏa ra.
Rắc rắc!
Vòng sáng lan tỏa, mặt đất trên đỉnh núi gần như nhanh chóng bị đóng băng, chỉ chốc lát sau cả ngọn núi biến thành ngọn băng sơn màu lam.
Lúc ấy ba người Lâm Động cũng nhìn thấy mái tóc màu lam của Ứng Hoan Hoan đột nhiên dài ra, cuồng phong lạnh băng thổi tới, mái tóc bay lên trong gió.
Cảnh tượng vừa tráng lệ vừa yêu mị!
Vẻ đau đớn trên gương mặt Ứng Hoan Hoan ngày một rõ rệt, rồi đôi mắt của nàng đột ngột mở ra.
Vào khoảnh khắc đó, đôi mắt vốn đen láy lúc này lại bị bao phủ bởi màu lam lạnh lẽo, thậm chí đồng tử cũng biến thành màu băng trong đó không có chút tình cảm nào.
Ánh mắt ấy như của chư thần nhìn xuống bọn chúng sinh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710870/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.