Bên ngoài Đạo Tông, nơi ven vùng ánh sáng của đại trận bảo hộ Tông phái bỗng có một làn sóng năng lượng truyền đến, hai thân ảnh xuất hiện đầy quỷ dị.
- Hì hì, không bị phát hiện!
Ứng Hoan Hoan ôm Thiên Hoàng Cầm đỏ rực, đôi mắt đầy mừng rỡ nhìn xung quanh, cười nói.
Khác với sự vui vẻ của Ứng Hoan Hoan, Lâm Động hơi nhíu mày. Hắn vốn cẩn thận nên thực sự khó lòng tin rằng bọn họ lấy đi được một món Linh bảo Thuần Nguyên rồi hiên ngang đi qua được các tầng phòng ngự nghiêm ngặt. Hơn nữa lại không bị bất cứ ai phát giác, lẽ nào mấy lão gia hỏa của Đạo Tông đều ngủ hết cả rồi chắc?
Hơn nữa, rõ ràng bọn họ không thể nào lại ngủ nướng được, vì thế Lâm Động không hề cho rằng hành động của bọn họ thật sự là thần không biết quỷ không hay. E là đã bị phát hiện từ lâu rồi, chỉ có điều không ai ngăn cản mà thôi…
Nghĩ thế Lâm Động cũng thầm thấy may mắn. May mà lần này kéo theo Ứng Hoan Hoan, có lẽ nhờ thân phận của nàng mà mấy lão gia hỏa của Đạo Tông mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Đương nhiên trong đó chắc chắn không thiếu được Ứng Huyền Tử!
Thầm thở ra một hơi, Lâm Động quay về phía Đạo Tông cung kính hành lễ một cái.
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh thấy vậy thì khựng lại rồi lè lưỡi, chắc là đã hiểu điều gì đó.
Lâm Động hành lễ xong quay người lại, thân hình khẽ rung lên, đôi Long dực lập tức xuất hiện sau lưng, đôi cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710856/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.