Chương trước
Chương sau
Lâm Động nhìn nàng thiếu nữ chạy đi, sắc mặt không chút dao động, nhưng trong lòng thì có chút bối rối. Trước mắt bao nhiêu người thế này dùng đàn tranh đánh vào mông của cô nương người ta, lần này không biết Ứng Hoan Hoan sẽ giận thế nào đây?
Ngẩng đầu lên, Lâm Động cũng cảm nhận được vô số ánh mắt sắc như mũi tên bắn tới, hắn gãi mũi, lần này chọc giận quần chúng rồi!
Một vị Chấp sự từ trên trời đáp xuống, ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Động rồi cao giọng tuyên bố:
- Lâm Động thắng!
Vừa dứt lời thì xung quanh vang lên hàng loạt tiếng xùy, điều này khiến cho vị Chấp sự kia cũng phải dở khóc dở cười, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực. Nhưng ánh mắt nhìn Lâm Động cũng có chút khâm phục, rồi ông ta khẽ cười, dùng âm lượng chỉ mình Lâm Động nghe thấy, nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, đến tiểu cô nãi nãi của Đạo Tông cũng dám đánh!
Lâm Động cười khan, ôm quyền với vị Chấp sự rồi rời khỏi đài, quay lại vị trí của đệ tử Hoang Điện.
Khi Lâm Động đáp xuống, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt các đệ tử nhìn mình đầu có chút quái dị. Khi hắn định không để ý tới bọn họ thì bọn Tưởng Hạo lập tức ùa tới, rồi bật ngón tay cái với Lâm Động, trên mặt là nụ cười quỷ dị mà chỉ nam nhân mới hiểu.
- Lâm Động sư đệ, bao nhiêu năm rồi, đệ là người đầu tiên dám làm thế với Hoan Hoan tiểu sư muội đấy. Xem ra tiểu yêu tinh của Đạo Tông chúng ta phải để đệ ra mặt hàng phục rồi!
Tưởng Hạo cười quái dị. Nguồn: https://thegioitruyen.com
- Nhưng đệ yên tâm, tất cả đệ tử Hoang Điện ta đều toàn lực ủng hộ đệ!
Lâm Động bị trêu, nhìn đám đệ tử Hoang Điện vẻ mặt cười cợt kỳ quái, hắn chỉ có thể gằn giọng:
- Biến!
o0o
Bên này Ứng Hoan Hoan cũng đã trở về khu vực của Thiên Điện, gương mặt đỏ ửng, cảm giác vừa ngượng vừa giận tràn đầy đôi mắt.
Đệ tử Thiên Điện thì đầy giận dữ, Ứng Hoan Hoa là người có nhân khí cao nhất trong Thiên Điện họn bọn họ, bình thường không biết có bao nhiêu người âm thầm để ý nàng ta, hành động vừa rồi của Lâm Động không nghi ngờ gì nữa đã khiến bọn họ có địch ý.
- Phì!
Khi Ứng Hoan Hoan dường như vẫn còn phẫn nộ vì chuyện vừa rồi, đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh. Vội ngoảnh lại thì nàng nhìn thấy Ứng Tiếu Tiếu đang nhìn mình phì cười.
- Tỷ tỷ, hắn đối xử với muội như thế, tỷ không giúp muội thì thôi, lại còn cười nhạo muội nữa!
Ứng Hoan Hoan vốn đang xấu hổ, thấy Ứng Hoan Hoan như thế lại càng nổi giận hơn.
- Ai bảo muội kháng cự một cách vô vị như thế? Lâm Động cũng vì không muốn làm bị thương muội mới làm như vậy thôi!
Ứng Tiếu Tiếu cười, nói.
- Nhưng hắn cũng… cũng không nên…
Ứng Hoan Hoan ấp úng mãi không nói ra được, gương mặt đỏ rần lên như trái táo chín khiến người ta muốn cắn một cái.
- Ừm, đúng là hắn quá thiếu phong độ, lát nữa nếu tỷ gặp hắn thì sẽ giúp muội lấy lại công đạo!
Ứng Tiếu Tiếu cười khẽ cốc nhẹ đầu Ứng Hoan Hoan một cái, khóe môi cong lên.
- Hắn là tên đáng ghét, sau này muội còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa đây?
Ứng Hoan Hoan nghiến răng, rồi ngẩng lên hằm hằm nhìn về phía đệ tử Hoang Điện. Nàng ta cũng thấy dường như Lâm Động cảm nhận được ánh mắt mình, hắn quay đầu lại nhìn.
Hai ánh mắt gặp nhau chỉ trong giây lát, Lâm Động bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn Ứng Hoan Hoan hiển nhiên không thể mặt dày như hắn được, vì thế nàng chỉ có thể thu hồi lại ánh mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Lâm Động.
Chỉ có điều, trong khi chửi rủa, trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, mà chỗ bị đánh ban nãy dường như cũng nóng lên, tiếp đó là cảnh khi nàng ở lại một mình ngăn cản bọn Diêu Linh, khi nàng tuyệt vọng nhất thì một thân ảnh gầy gò xuất hiện trước mặt.
Lúc ấy nàng cảm thấy bóng lưng ấy vĩ đại giống hệt như người cha mà nàng hằng sùng bái.
Hắn đã làm nên vô số kỳ tích trong Đạo Tông, ngay cả Đại Hoang Vu Kinh khủng bố như thế hắn cũng tham ngộ được. Thứ đó ngay tỷ tỷ của nàng cũng thất bại vậy mà cuối cùng lại bị hắn vượt qua!
Ứng Hoan Hoan thật sự không thể tin kẻ từng bị nàng coi thường lại có bản lĩnh khủng bố đến vậy. Nếu cứ với tốc độ này thì cùng lắm là một năm Lâm Động sẽ trở thành kẻ đứng đầu đệ tử Đạo Tông. Lúc đó có lẽ ngay cả Ứng Tiếu Tiếu, thậm chí Vương Diêm sư huynh mà nàng từng sùng bái cũng khó lòng theo kịp.
Gương mặt Ứng Hoan Hoan không ngừng thay đổi, sâu trong đôi mắt đẹp của nàng có một chút mơ màng và thất thần mà nàng chưa nhận ra.
Ứng Tiếu Tiếu ở bên cạnh thấy nàng như vậy thì khẽ cười, xem ra những ngày tháng tiêu sái phóng khoáng của nha đầu này sắp kết thúc rồi a!
o0o
Ở khu vực đệ tử Địa Điện, Thanh Diệp đứng ở hàng đầu, hắn cũng nhẹ nhàng chiến thắng trận đầu tiên, nhưng sắc mặt không hề vì thế mà dễ nhìn, ngược lại còn có nộ hỏa.
Nguyên nhân đương nhiên là từ cuộc tỷ thí giữa Lâm Động và Ứng Hoan Hoan. Khi Ứng Hoan Hoan trở về khu Thiên Điện, ánh mắt hắn luôn gắn chặt lấy nàng, gương mặt đỏ ửng của nàng khiến hắn có cảm giác bất an.
- Lâm Động!
Hắn nhìn về phía Lâm Động, nắm tay không kìm được nắm chặt lại.
- Hy vọng lát nữa ngươi không gặp phải ta, nếu không ta sẽ kết thúc mọi kỳ tích của ngươi trong Đạo Tông!
Lâm Động vẫn điềm nhiên đứng trong khu vực Hoang Điện, đối mặt với vô số ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như không, quả nhiên công phu da mặt của hắn đã vô cùng thâm hậu.
Nhưng sự điềm tĩnh này không kéo dài lâu, vì hắn cảm nhận được một ánh mắt khiến hắn lạnh gáy bắn tới. Ngoảnh lại thì thấy Ứng Huyền Tử trên ghế đang nhìn hắn nửa cười nửa không.
Ánh mắt này bắn tới, cuối cùng Lâm Động hắn cũng thấy da đầu tê dại. Trước mặt bao nhiêu người đánh vào mông con gái người ta, chuyện này nói thế nào cũng không thể bỏ qua được a!
Nhưng cũng may Ứng Huyền Tử không nhìn lâu, chỉ một lát là ông di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, Lâm Động thở phào, rồi thầm bực mình. Nhiều trận tỷ thí như vậy tại sao có mình hắn là rắc rối thế này?
- Vương Diêm sư huynh lại thắng rồi!
Khi Lâm Động thở phào thì giọng nói nặng nề của Bàng Thống vang lên.
Lâm Động nhướng mày, rồi nhìn về cái đài cách đó không xa. Ở đó Vương Diêm mặc áo xám đã quay người đi, còn đằng trước là một đệ tử Hồng Điện sắc mặt trắng bệch, ngã ngửa ra mặt đất, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực, trước mặt Vương Diêm hắn căn bản không có dũng khí để chiến đấu!
- Lại một người chưa đánh đã tự động nhận thua!
Bàng Thống lắc đầu cười khổ. Vương Diêm đã đánh ba trận, mà đối thủ trận nào cũng tự nhận thua ngay khi bị hắn liếc mắt nhìn một cái, rõ ràng là bọn họ đều bị khí thế của Vương Diêm làm cho mất hết dũng khí chiến đấu!
- Không hổ là mãnh nhân xếp hạng hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng. Không chiến mà thắng, trong số đệ tử Đạo Tông có lẽ chỉ Vương Diêm sư huynh là làm được!
Tưởng Hạo cũng thở dài.
Lâm Động đan tay vào nhau nhìn Vương Diêm đang nhắm mắt dưỡng thần, rồi liếc nhìn Ứng Tiếu Tiếu. Gương mặt Ứng Tiếu Tiếu lúc này không được tốt lắm, nhưng hắn có thể nhận thấy sự quyết tâm trong mắt nàng.
- Định giao đấu với huynh ấy sao?
Lâm Động mím môi, hắn biết nếu hai người giao đấu chắc chắn sẽ là một trận long tranh hổ đấu, chỉ có điều ai chiến thắng thì phải xem bản lĩnh của mỗi người!
Tiếp theo Lâm Động cũng xuất chiến hai trận nữa, đối thủ đều là đại đệ tử thân truyền của Thiên Điện, thực lực cũng không tệ, nhưng tất cả đều bại dưới tay Lâm Động. Thắng liền ba trận giúp Lâm Động thuận lợi vào vòng chung kết. Lúc này, những đệ tử còn lại hầu như đều thuộc tầng thứ cao trong Tứ Điện, những trận tỷ thí này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trên một khu võ đài, sau khi những tiếng hoan hô vang lên, một vị Chấp sự bay ra, nhìn quanh rồi hô:
- Trận tiếp theo, Thanh Diệp Địa Điện!
Nói đến đây ông ngừng một chút rồi nhìn về phía Hoang Điện:
- Đấu với Lâm Động Hoang Điện!
Vừa dứt lời tất cả đều ồ lên, không khí lập tức sôi sục, hai người kiệt xuất nhất của hai điện cuối cùng cũng gặp nhau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.