Đỉnh núi cuối cùng cũng ngừng rung chuyển, trên đó là tấm bia đá cao hàng ngàn trượng đang đứng sừng sững, một thứ sức mạnh cổ xưa từ đó tỏa ra từ đó khiến không gian như bị bao trùm bởi không khí hoang tàn, thê lương.
Cả không gian như biến thành màu vàng nhạt, vào khoảnh khắc ấy khiến không ít người cảm giác như mình đã xuyên việt về thời Viễn Cổ…
Sắc mặt ai cũng trở nên ngưng trọng, những tiếng huyên náo cũng dần biến mất, mọi ánh mắt kính sợ đều nhìn về phía tấm bia khổng lồ.
- Cuối cùng đã mở ra rồi.
Ngộ Đạo nhìn tấm bia, ánh mắt cũng không khỏi hiện lên sự xúc động, thầm lẩm bẩm.
- Từ sau khi Đạo Tông chúng ta phát hiện được tấm bia đá này thì cũng khai tông lập phái ở đây, Hoang Điện cũng được sinh ra từ khi ấy, hàng ngàn năm trôi qua cũng chỉ có vài người tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh…
Trần Chân khẽ thở dài.
- Lão Trần, ông nói cũng thật không biết khách khí, Đại Hoang Vu Kinh không phải vũ kỹ tầm thường, nếu đệ tử bình thường có thể dễ dàng tu luyện thành công thì thực lực của Đạo Tông có lẽ đã vượt Nguyên Môn từ lâu rồi!
Một trung niên nam tử dung mạo khá khôi ngô ở bên cạnh Trần Chân cười nói.
Người này mặc hắc bào, khí thế bất phàm, hai mắt tựa có lôi quang, mỗi hành động dường như cũng khiến không gian cũng phải méo mó, đó chính là Điện chủ Thiên Điện, Tề Lôi!
Trần Chân nghe vậy cũng cười, rồi nhìn trời, nói:
- Cũng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-dong-can-khon/710821/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.