Bụi đất tung bay mù mịt trong rừng rậm, lúc này ánh mắt của đám người Lâm Động đều xuyên thấu qua tầng bụi đất, dừng lại trên người con vật to lớn ở ngay phía trước không xa. Thân hình cực lớn đó có chút giống với Hỏa Tinh Yêu Viên trước đó, chỉ có điều là to lớn hơn rất nhiều, màu sắc toàn thân cũng đậm hơn. Nhìn từ xa, giống như là đang mặc một kiện tinh giáp bằng lửa đỏ cực dày. Hơn nữa, trong đôi mắt hỏa hồng sắc của đầu Yêu Viên này, lại có loại khí tức xảo trá và hung sát giống như con người tuôn tràn ra, vừa nhìn đã biết nó có linh trí không thấp! - Hỏa Tinh Viên Vương sao? Ánh mắt của Lâm Động cũng vì tiếng hô nhỏ của Ứng Hoan Hoan mà có chút dừng lại. Từ trên mình của đầu Yêu Viên này, hắn có thể cảm thấy một thứ năng lượng cực kỳ cuồng bạo tuôn ra. Hẳn là thực lực của nó, e rằng vượt rất xa những Hỏa Tinh Yêu Viên tầm thường kia. - Không ngờ ngay cả Hỏa Tinh Viên Vương này cũng xuất hiện rồi! Cái tên này ở Huyết Nham Địa cũng có chút tiếng tăm, chỉ có điều từ trước đến nay đều tu luyện nơi thâm sơn, không ngờ lần này lại xông vào nơi này của chúng ta! Ánh mắt của Nguyên Phương lạnh lùng nhìn đầu quái vật khổng lồ khí thế hung sát đằng kia, lạnh giọng nói. - Hoan Hoan, không sao chứ? Lúc này hai người bọn Khương Côn, Viên Lăng cũng lướt đến bên cạnh Lâm Động, sau đó nhìn Ứng Hoan Hoan, không ngớt lời hỏi han. - Không sao! Ứng Hoan Hoan nhìn về phía Lâm Động, chần chừ một lúc, vừa định tỏ vẻ cảm ơn hắn vừa ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ Lâm Động đã chủ động khoát tay rồi, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm Hỏa Tinh Viên Vương cách đó không xa. Bộ dáng này làm cho Ứng Hoan Hoan không nhịn được khẽ nguýt dài một cái. - Cút đi hết cho Bổn vương, đồ vật này là do lão tử phát hiện trước! Ở phía trước, bàn tay to lớn của Hỏa Tinh Viên Vương hung hăng phất mạnh một cái về phía trước mặt, cuồng phong nhất thời nổi lên thổi tan bụi đất mờ mịt. Cặp mắt hỏa hồng sắc hung sát nhìn chằm chằm về phía đám người Lâm Động, trong miệng lại phát ra âm thanh đầy sát khí hung hãn. Đã tu luyện đến cấp bậc này, linh trí của Hỏa Tinh Viên Vương này hiển nhiên đã không kém gì nhân loại, nếu không phải bởi huyết mạch của nó không được tính là tinh thuần, e rằng sớm đã có thể biến thành hình người rồi. - Buồn cười, toàn bộ vùng quặng mỏ này trước giờ là thuộc sở hữu của Đạo Tông chúng ta, những vật ở nơi này, lúc nào đến phiên ngươi nhúng mũi vào chứ? Hỏa Tinh Viên Vương, nếu như ngươi biết điều, thì sớm hãy mang những tộc nhân của ngươi trở về trên núi đi, nếu không đến lúc đó những cường giả của Đạo Tông chúng ta đến đây, bao nhiêu năm tu luyện gian khổ của ngươi e rằng phải trôi theo dòng nước rồi! Nguyên Phương cười lạnh, nói. - Hắc hắc, lão tử sống từng ấy năm, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, đừng đem Đạo Tông ra mà hù lão tử. Muốn lão tử ngoan ngoãn rút lui, dựa vào những mao đầu tiểu tử các ngươi e rằng chưa đủ tư cách đâu! Hai mắt Hỏa Tinh Viên Vương lóe lên, chợt lạnh lùng cười nói. - Khẩu khí lớn thật! Trong đôi mắt to của Ứng Hoan Hoan cũng xẹt qua một tia nộ khí, nói: - Tên to con nhà ngươi cũng chỉ mới là cấp bậc Thất Nguyên Niết Bàn mà thôi, không có tư cách bừa bãi như vậy trước mặt bọn ta! Tuy rằng từ trước đến nay sức chiến đấu của Yêu thú vốn lớn mạnh, Hỏa Tinh Viên Vương này tuy chỉ là Thất Nguyên Niết Bàn, thế nhưng nhìn khí thế của nó hiển nhiên có sức chiến đấu không kém gì cường giả Bát Nguyên Niết Bàn. Cho dù là vậy, nhưng bọn họ ở nơi này, nếu như kể cả Lâm Động, kẻ có sức chiến đấu vượt xa đẳng cấp thể hiện bề ngoài, thì cũng có bốn kẻ đạt đến Thất Nguyên Niết Bàn. Bốn người liên thủ, e rằng Hỏa Tinh Viên Vương cũng chẳng lấy được chỗ tốt nào cả! - Lâm Động, Tiên Nguyên Cổ Thụ kia, chúng ta nhất định phải lấy cho bằng được! Vừa mới nói dứt lời, ánh mắt Ứng Hoan Hoan nhìn về phía Lâm Động, cặp môi thanh tú nhè nhẹ động đậy, liền có âm thanh rất nhỏ truyền đến bên tai Lâm Động. Nguồn: https://thegioitruyen.com - Vật kia rất hiếm thấy sao? Lâm Động hỏi lại một câu, đối với Tiên Nguyên Cổ Thụ này, hắn không hiểu rõ lắm. - Đúng vậy, hơn nữa thứ đó đối với một Tông phái mà nói, có tác dụng cực lớn. Tiên Nguyên Cổ Thụ này có thể tự động hấp thụ năng lượng của thiên địa, từ đó ngưng tụ thành quả thực. Cái loại quả thực này đối với việc tu luyện của những đệ tử ở cấp độ này như chúng ta có lợi ích cực kỳ to lớn! Lâm Động liếc mắt nhìn năm cái quả thực màu đỏ thẫm treo trên gốc cây màu đen kia. Từ bề mặt của chúng hắn quả thực có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng cực kỳ hùng hồn. Chẳng qua với số lượng ít ỏi như thế này, đối với một Tông phái siêu cấp mà nói có phải là muối bỏ biển hay không? - Tiên Nguyên Cổ Thụ mà chúng ta nhìn thấy trước mắt, có lẽ chỉ là trạng thái cây con, ta không xác định bên trong nó có hạt giống tồn tại hay không, nếu như có hạt giống thì giá trị của nó sẽ tăng vọt lên gấp trăm lần! - Hạt giống? Ánh mắt Lâm Động ngưng trọng lại. - Trong Nguyên Môn cũng có một gốc Tiên Nguyên Cổ Thụ, nhưng mà gốc cổ thụ đó trải qua sự chăm sóc của bọn họ, đã sớm thành thục. Nghe nói giờ đây to lớn ngàn trượng, mỗi lần cây cổ thụ kết quả, có thể thu được mấy ngàn Tiên Nguyên Cổ Quả, mà các đệ tử Nguyên Môn có thể mạnh hơn so với các Tông phái khác, tác dụng của Tiên Nguyên Cổ Thụ không thể thiếu được! Hàm răng Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, trong lúc này khuôn mặt xinh đẹp ấy đã trở nên ngưng trọng dị thường. Trong lòng Lâm Động giật nảy mình, mỗi một lần kết quả là mấy ngàn quả sao? Nếu đúng là như vậy, bút tích kia thực sự có chút khủng bố. Nhưng mà, muốn chăm chút một gốc Tiên Nguyên Cổ Thụ đạt được đến mức như thế, thì tâm huyết phải trả e rằng cũng hết sức đáng sợ. Với lực lượng một người, e rằng căn bản không thể làm được đâu. - Nếu như trong Tiên Nguyên Cổ Thụ này thật sự có hạt giống, vậy thì việc này truyền về Đạo Tông, có lẽ tầng lớp cao tầng cũng đều sẽ chấn động không nhỏ! Lâm Động thì thào lẩm bẩm, một khắc sau, hắn dường như nghĩ ra được điều gì, sắc mặt thoáng chốc nghiêm nghị hẳn lên. Hạt giống một khi đã quý giá như thế, nếu như tin tức truyền đi, tất nhiên sẽ chấn động cả khu vực này. Huyết Nham Địa này cũng không phải vùng đất lành, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm nơi này, nói không chừng còn có hung đồ âm thầm ra tay cướp đoạt, ngay cả sức uy hiếp của Đạo Tông cũng suy giảm đi rất nhiều! Với bản lĩnh của bọn đệ tử này, có lẽ rất khó trấn áp được những hung đồ vô pháp vô thiên ở Huyết Nham Địa kia. Lâm Động nghiêng đầu, vừa lúc Ứng Hoan Hoan cũng nhìn chằm chằm về phía hắn, bên trong đôi mắt to đen nhánh ấy ẩn chứa một sự ngưng trọng nặng nề. Hiển nhiên bọn họ đều không ngờ vốn cho rằng chỉ là một lần nhiệm vụ rèn luyện thông thường, kết quả lại đột nhiên trở nên phiền phúc như thế này! Lâm Động mấp máy môi, sau đó ạm mắt cụp xuống, dùng giọng nói mà chỉ mấy người bọn họ có thể nghe được, nói khẽ: - Đã như vậy… Viên Vương này… không thể thả đi được! Giọng nói của Lâm Động rất khẽ, nhưng trong lòng bọn người Ứng Hoan Hoan, Khương Côn lại đột nhiên nhảy lên một chút. Trong lời nói của hắn, bọn họ có thể nghe thấy trong đó ẩn chứa một tia sát ý lạnh buốt thấu xương. Mấy người thoáng im lặng. Thật ra bọn họ cũng hiểu rõ, nếu như thả Hỏa Tinh Viên Vương này đi, sau khi tin tức về Tiên Nguyên Cổ Thụ xuất hiện truyền ra sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho bọn họ. Nhưng lúc này bọn họ vẫn không có cách gì chỉ trong chốc lát, trong lòng có thể sinh ra một cỗ sát ý vô tình. Dù sao bọn họ cũng chưa từng có được kinh nghiệm loại này như Lâm Động. - Lâm Động nói không sai, không thể thả hắn đi được! So với ba người bọn Ứng Hoan Hoan, Nguyên Phương hiển nhiên muốn lộ vẻ thành thục hơn nhiều, ánh mắt chợt lóe lên, gật gật đầu! Nghe thấy Nguyên Phương nói như thế, Ứng Hoan Hoan cũng khẽ cắn nhẹ hàm răng ngà, quyết định thật nhanh mà nói: - Khương Côn, Viên Lăng, hai người các ngươi ra tay, chính diện chặn nó lại! Lâm Động, ngươi hiệp trợ bên cạnh! Phương tỷ, an bài đệ tử phong tỏa khu vực này lại! Tuy rằng Ứng Hoan Hoan từng nghe nói qua chuyện Lâm Động và Tưởng Hạo giao thủ không rơi xuống hạ phong, nhưng cũng không sắp xếp để hắn ở vị trí trước tiên. Nói cho cùng Hỏa Tinh Viên Vương trước mắt này, thực lực có thể mạnh hơn nhiều so với Tưởng Hạo, một chút sơ sẩy, có lẽ sẽ bị trọng thương! Nghe được sự sắp xếp của Ứng Hoan Hoan, Lâm Động cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Nguyên Phương, khẽ nói: - Phương tỷ, lúc trước những tên Hỏa Tinh Yêu Viên bị thôi miên ấy cũng không nên để chạy một tên nào! Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi mà cực kỳ bình tĩnh đó của Lâm Động, trong lòng Nguyên Phương cũng kinh ngạc một trận, hiển nhiên là cũng không ngờ với tuổi tác của hắn như thế, nhưng mà tâm tư lại cẩn thận và tàn nhẫn đến như vậy. Còn may hắn chính là đệ tử của Đạo Tông bọn họ, nếu không, e rằng thực sự khiến người ta có chút ăn ngủ không yên! - Lâm Động sư đệ, ngươi ngăn chặn Viên Vương đó từ bên cạnh là được, phần còn lại, cứ giao cho chúng ta là được! Khương Côn phất ống tay áo, cười nói rất có sự quyết đoán. - Động thủ! Một tiếng quát nhẹ đột nhiên phát ra từ miệng Ứng Hoan Hoan. Ngay sau đó, nguyên lực hùng hậu đột nhiên từ bên trong cơ thể hai người Khương Côn bùng phát ra. Chợt thân hình bọn họ nhanh như tia chớp lướt đi. Khí tức sắc bén, lập tức bao phủ toàn thân Hỏa Tinh Viên Vương cách đó không xa. Lúc hai người Khương Côn động thủ, thân thể Ứng Hoan Hoan cũng nhảy lên, rơi lên một cấy đại thụ, đôi tay ngọc vẫy vẫy. Một cây đàn tranh toàn thân một màu xanh giống như phỉ thúy thoáng hiện ra, sau đó một trận ba động làm cho Lâm Động cảm thấy kinh ngạc từ trên cây đàn tranh cổ xưa chầm chậm khuếch tán ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]