Chương trước
Chương sau
Sự chấn động do Đan Hà Quán Đỉnh đem lại sau sự xuất hiện của Lâm Động thì cũng dần tan đi. Xung quanh Đan Hà, đám đệ tử với bao tâm trạng khác nhau lần lượt dời đi, bọn họ đều hiểu rất rõ, từ nay về sau, e rằng tất cả mọi đệ tử của Đạo Tông đều sẽ biết rằng, Hoang Điện đã xuất hiện một đệ tử kỳ tài mới tên là Lâm Động!
Có thể ở dưới đáy Đan Hà trong mười một ngày, thành tích khủng khiếp này đã đủ để vượt qua tất cả đám đệ tử trẻ tuổi lứa hiện tại!
Sau khi sự chấn động đó tan đi, mọi người đã chuẩn bị rời đi thì một tin tức khác khiến tất cả kinh ngạc.
Lâm Động khiêu chiến với một trong tứ đại đệ tử chân truyền của Hoang Điện, Tưởng Hạo!
Tin này vừa truyền đi, không ít người đã há hốc mồm. Tuy rằng sau khi nghe ngóng một vài thông tin, bọn họ cũng hiểu Lâm Động làm như vậy là do bất đắc dĩ, nhưng vẫn không thể kìm nén được sự chấn kinh trong lòng. Vị đệ tử mới tới tên là Lâm Động này quả thực không tầm thường, những việc thường ngày rất khó gặp như vậy thì mình hắn đã liên tiếp làm ra.
Ở trong Đạo Tông cũng không hiếm các loại nhân tài, nhưng rất ít người vừa vào trong Đạo Tông chưa được một tháng đã dám khiêu chiến với đại đệ tử chân truyền, bởi ai cũng hiểu rõ, khoảng cách giữa hai bên rộng lớn tới mức nào.
Tất cả mọi đệ tử đều biết rõ thực lực của Tưởng Hạo, Thất Nguyên Niết Bàn, cho dù là ở trong bốn điện cũng đều thuộc hàng vô cùng xuất sắc, còn Lâm Động, cho dù đã thành công vượt qua Niết Bàn Kiếp, nhưng cũng vẫn chỉ là Ngũ Nguyên Niết Bàn.
Nhưng tuy mọi người đều hiểu rõ khoảng cách giữa hai bên, nhưng kỳ lạ là không ai lên tiếng châm biếm Lâm Động không biết trời cao đất dày là gì. Tất cả mọi thành tích Lâm Động đã làm ra trước đó đủ để khiến cho tất cả mọi đệ tử đều không dám coi thường người đệ tử mới tới này. Ai cũng không dám chắc, người mới tới đã làm nên những điều thần kỳ này, liệu có thể tiếp tục những điều thần kỳ được nữa hay không?
- Năm ngày sau sẽ có trò hay để xem rồi!
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ như vậy, sau đó liền xuất hiện một sự chờ đợi, bọn họ cũng rất muốn xem xem, Lâm Động đối diện với đại đệ tử chân truyền thì có thể một lần nữa có được biểu hiện kinh người hay không.
Ngoài ra, tất cả mọi người đều biết rõ rằng, nếu Lâm Động thực sự không thua kém Tưởng Hạo ở trong cuộc tỷ thí, vậy hắn là người trở thành đại đệ tử chân truyền nhanh nhất trong lịch sử Đạo Tông!
Vừa nghĩ đến vậy, tất cả mọi người đều không khỏi chờ đợi, hy vọng, ngưỡng mộ…
o0o
Ngày hôm sau.
Két!
Lâm Động mở cửa đi ra, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, vô cùng dễ chịu, hai mắt hắn khẽ nhíu lại, sau đó liền mở to ra, nhìn cảnh mây núi như trong tiên cảnh này, khẽ mỉm cười.
Đúng là một nơi không tệ!
Bởi là đệ tử chân truyền, nơi ở của Lâm Động yên tĩnh hơn nhiều so với đám người Mạc Lăng. Hơn nữa theo quy củ của Hoang Điện, vào giờ này của mỗi ngày, nếu không phải là đệ tử chân truyền thì đều phải tập trung trên bình đài, thực hiện việc tu luyện hàng ngày, do vậy đỉnh núi lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh.
- Nghỉ ngơi xong rồi sao?
Trong lúc Lâm Động đang hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có này, một tiếng cười thân thuộc vang lên. Lâm Động quay người lại, thấy Ngộ Đạo đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn.
Lâm Động cười cười, sau đó chắp tay hành lễ với Ngộ Đạo.
- Tên tiểu tử nhà ngươi, lần này đã khiến ta rất vui mừng! Mười một ngày đã hấp thụ hết Niết Bàn Kim Khí, thành tích này còn vượt qua cả Chu Thông sư huynh năm xưa!
Ngộ Đạo chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt nhìn trên khuôn mặt Lâm Động, khẽ thở dài một cái, thần tình phức tạp nói.
- Chu Thông?
Lâm Động khẽ chớp mắt, hắn cũng đã biết vị Chu Thông sư huynh này chính là người đã lĩnh ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh, sau đó một mình chạy lên Nguyên Môn, ra tay giết chết ba vị Trưởng lão của Nguyên Môn!
- Nhưng ngươi cũng đừng có đắc ý, ta biết tiểu tử ngươi có không ít bí mật, lần Đan Hà Quán Đỉnh này chắc chắn cũng đã dùng thủ đoạn gì đó, còn Chu Thông sư huynh năm xưa hoàn toàn dựa vào sức lực bản thân.
Ngộ Đạo nói.
- Có lúc, thủ đoạn cũng là thực lực!
Lâm Động xua tay, hắn xưa nay luôn là người thực dụng, chỉ cần hữu dụng, bất kể thứ gì cũng được. Trên đời này không có cái gọi là công bằng tuyệt đối, huống hồ hắn có được những thủ đoạn đó cũng không phải là tự nhiên mà có, tất cả đều nhờ sự nỗ lực và tranh đấu của hắn.
Đương nhiên, tuy nói như vậy, nhưng Lâm Động cũng không khỏi thầm có chút kính phục vị Chu Thông tiền bối đó.
- Tiểu tử nhà ngươi rất giảo hoạt!
Ngộ Đạo cười, cũng không có ý phản bác lời Lâm Động, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lần này ngươi khiêu chiến với Tưởng Hạo có chút lỗ mãng, với thực lực của Tưởng Hạo, vượt xa Đồng Xuyên!
- Ta muốn lĩnh ngộ Đại Hoang Vu Kinh thì nhất định không thể tránh khỏi cửa ải bốn vị Đại sư huynh này.
Lâm Động cười khổ.
- Với năng lực của ngươi, chỉ cần tu luyện trong Hoang Điện nửa năm thì tuyệt đối không có người phản đối ngươi trở thành đại đệ tử chân truyền!
Ngộ Đạo nói xong, rồi lập tức lắc đầu, nói:
- Bây giờ nói những việc này cũng vô dụng, ngươi cũng không phải là người lỗ mãng, nếu đã dám nói như vậy thì có lẽ cũng có chút tự tin. Đi thôi, ta đưa ngươi tới Vũ Kỹ Điện của Hoang Điện, là đệ tử của Hoang Điện, đương nhiên phải biết vũ kỹ của Hoang Điện!
Nói xong, Ngộ Đạo liền xoay người bước đi. Lâm Động thấy vậy cũng vội đi theo.
o0o
Hoang Điện vô cùng rộng lớn, mấy chục ngọn núi cao tận mây xanh, mây che như tiên cảnh, ở trên một vài đỉnh núi còn có tiếng luyện võ vọng lại, khí thế hùng hậu bao trùm khắp không gian.
Dưới sự dẫn đường của Ngộ Đạo, hai người bay chừng hơn nửa canh giờ liền dừng lại trên một đỉnh núi gần trung tâm Hoang Điện, ở trên đỉnh núi đó có thể nhìn thấy một tháp đá rất cổ xưa.
Xung quanh tháp đá là đá xanh dày đặc, con đường đá kéo dài ra các phía của đỉnh núi, lúc này có không ít đệ tử của Hoang Điện đang tu luyện. Những đệ tử này thấy hai người đám Ngộ Đạo đáp xuống liền vội vàng hành lễ, rồi lập tức ánh mắt nhìn về phía Lâm Động ở phía sau, hiện tại hắn đã trở thành một người nổi tiếng ở Hoang Điện này.
Ngộ Đạo khẽ mỉm cười với đám đệ tử đó, sau đó đưa Lâm Động đi thẳng tới tháp đá kia. Càng đi vào trong, Lâm Động càng cảm thấy khí thế cường đại của tháp đá ở trước mặt. Tuy tháng năm đã lưu lại không ít dấu vết ở đây, nhưng chỉ càng làm tăng thêm khí tức tang thương cho tháp đá này.
Khí tức tang thương này, chính là tượng trưng cho nền móng của một tông phái.
Lâm Động đưa mắt nhìn tháp đá ở trước mặt, ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, hắn thực sự cảm thấy tò mò trước vũ kỹ của một Tông phái siêu cấp như vậy.
Ánh mắt Lâm Động dời khỏi tháp đá, sau đó nhìn về phía cửa đá, ánh mắt khẽ nhíu lại. Ở trên cửa đá đó có một lão nhân mặc áo bào xám, tay cầm chổi, nhẹ nhàng quét lá khô ở dưới đất. Nguồn: https://thegioitruyen.com
Lão nhân vẻ mặt già nua, hai mắt chỉ có thuần một màu trắng xám, không hề có tròng mắt, dường như là bị mù.
Nhưng chính vị lão nhân mù này lại khiến tinh thần lực ở trong nê hoàn cung của Lâm Động lại khẽ rung động, hiện tượng này lần đầu tiên Lâm Động gặp phải trong bao năm nay.
Nhưng khiến Lâm Động ngạc nhiên nhất là, ở trên người lão nhân này, hắn lại không phát hiện ra chút nguyên lực ba động nào!
Ngộ Đạo hiển nhiên cũng đã chú ý tới ánh mắt của Lâm Động, nhưng không nói gì, đi về phía trước, khẽ cúi người xuống trước lão nhân đó, còn lão nhân cũng không có phản ứng gì, tiếp tục chăm chú quét là khô.
- Ta chỉ đưa ngươi tới đây thôi. Ở trong Vũ Kỹ Điện, vũ kỹ nhiều như nước trong đại dương, chọn cái gì phải xem cơ duyên của ngươi thế nào, ta cũng không thể khuyên được ngươi điều gì cả!
Ngộ Đạo không hề cảm thấy ngạc nhiên đối với thái độ của lão nhân mù, quay người lại nói với Lâm Động.
- Nhưng cho dù ngươi tu luyện vũ kỹ gì, hãy nhớ kỹ, đừng quên tinh túy của Hoang Điện chúng ta!
Lâm Động khẽ sững người, trầm mặc một lúc, khẽ nói:
- Hoang Kình?
Trong lúc giao đấu với Đồng Xuyên, hắn đã từng phát hiện thấy loại lực lượng đặc biệt đó, nếu hắn không có Thôn Phệ Tổ Phù thì e rằng đã bị thua thiệt lớn trước loại lực lượng đó rồi.
Trước phản ứng của Lâm Động, Ngộ Đạo cũng rất hài lòng, nói:
- Trong Vũ Kỹ Điện có một tòa Hoang Thạch, tất cả đệ tử của Hoang Điện đều đạt được Hoang Kình từ chỗ đó, cỗ lực lượng này sẽ khiến uy lực vũ kỹ của ngươi càng cường hãn hơn!
- Ta hiểu rồi!
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn cũng rất hứng thú với loại Hoang Kình đó.
- Đi vào đi!
Ngộ Đạo xua xua tay, Lâm Động nghe thấy vậy, cũng không chần chừ thêm, khẽ cúi người với Ngộ Đạo, rồi bước lên phía trước. Khi đi qua bên cạnh lão nhân mù kia, hắn hơi do dự một chút, rồi cũng cúi xuống hành lễ rồi mới bước vào trong tháp đá.
Ngộ Đạo nhìn theo thân ảnh dần mờ xa của Lâm Động, thở khẽ một cái, ánh mắt nhìn về phía lão nhân mù, nói:
- Hắn chính là tên tiểu tử đã có thành tích Đan Hà Quán Đỉnh vượt qua cả Chu Thông sư huynh!
Phốc!
Lão nhân mù cuối cùng cũng ngừng quét.
- Chu Thông sư huynh năm xưa chỉ ngồi trước Hoang Thạch ba ngày liền đoạt được Hoang Kình, không biết Lâm Động lần này sẽ có biểu hiện thế nào?
- Hắn có lẽ là đệ tử có hy vọng lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh nhất trong trăm năm nay, sư huynh nếu có hứng thú có thể chú ý đến hắn một chút!
Ngộ Đạo nhìn lão nhân mù, nhỏ giọng nói.
Lão nhân mù trầm ngâm một lát, không nói gì, chỉ khẽ thu chổi lại, bước chân chậm chạp đi vào trong tháp đá. Ngộ Đạo thấy vậy cũng khẽ thở phào một cái. Xem tình hình này, lão nhân mù đã có không ít hứng thú với Lâm Động.
- Tiểu tử, đạt được Hoang Kình là bước đầu tiên để lĩnh ngộ Đại Hoang Vu Kinh, nếu ngay cả bước này mà còn không qua được, e rằng Đại Hoang Vu Kinh không có duyên với ngươi!
Ngộ Đạo ngẩng đầu lên, nhìn vào trong tháp, khẽ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.